Khánh Vương phi từ từ thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt lại nặng nề: “Mặc Ngọc cô nương, ngươi đang đẩy Minh Nguyệt quận chúa và Vương gia vào tội bất nghĩa, muốn kéo cả Khánh Vương phủ cùng thân bại danh liệt với ngươi hay sao? Chẳng qua chỉ là một con hát nho nhỏ, lấy đâu ra lá gan vu tội đến người của quận chúa chứ? Rõ ràng là có người phía sau bố trí cạm bẫy, lấy ngươi ra làm mồi. Nếu ngươi không chịu khai báo ai là chủ mưu phía sau thì cẩn thận cái mạng của mình đó.”
Tình thế chuyển biến đột ngột, người bị hại lại thành kẻ bày mưu, mọi người cứ như đang xem một vở kịch, nhất thời không biết nên làm gì.
Giang Tiểu Lâu nhìn Hách Liên Thắng trốn trong đám người, gương mặt như ngọc của nàng tỏa ra ánh sáng màu bạc dưới trăng, đôi mắt như có lửa nóng thiêu đốt. Hách Liên Thắng nhìn sang chỉ cảm thấy rét run, trái tim như chìm xuống.
Chuyện này bề ngoài nhằm vào Sở Hán, thực tế là nhắm vào Giang Tiểu Lâu, hơn nữa từ khi Mặc Ngọc vào phủ đã cắt đứt liên hệ với bên ngoài, người có thể thu mua cô ta chỉ có… Khánh Vương nắm chặt bàn tay, đốt ngón tay như trắng bệch, nhịn một lúc lâu khóe miệng mới ngừng co giật: “Lôi cô gái này đi, lát nữa ta sẽ đích thân thẩm vấn. Còn hộ vệ này… cũng đưa đi chữa trị đi.”
Bọn hộ vệ lập tức tiến lên, lôi Mặc Ngọc đang mềm nhũn đi, hai người khác thì hợp lực đưa Sở Hán đi chữa trị.
Trong mắt Giang Tiểu Lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468051/chuong-115-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.