Đêm đến trời bắt đầu đổ mưa, không khí tràn ngập hơi lạnh. Bốn phía đều là một mảnh trống vắng, mơ hồ nghe thấy âm thanh giọt mưa gõ vào mái hiên leng keng.
Giang Tiểu Lâu vẫn chưa ngủ, cảm thấy trong lòng có chút buồn bực bất an, nhưng không nói ra được là lý do gì. Nàng nhẹ nhàng vén rèm lên, chỉ thấy bên ngoài nến đỏ chập chờn, Tiểu Điệp đang gật gù buồn ngủ, không có gì khác ngày thường, liền nhẹ nhàng thả màn xuống, đột nhiên nghe thấy xa xa truyền đến tiếng trống canh, nang nhất thời ngạc nhiên lập tức ngồi thẳng dậy: “Tiểu Điệp, bây giờ là giờ gì?”
Tiểu Điệp vẫn còn ngái ngủ, dụi dụi mắt, lắng nghe một lát mới nói: “Trời còn chưa sáng đâu.”
Giang Tiểu Lâu nhíu mày, nhìn chằm chằm sắc trời ảm đạm bên ngoài mà không nói gì, Tiểu Điệp liền đóng lại cửa sổ, nói: “Có thể là trời mưa nên tiểu thư thấy không ngon giấc, ngủ thêm một chút nữa đi.”
Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở phào một hơi, không ngờ bên ngoài đột nhiên có tì bữ bẩm báo: “Quận chúa, Tạ phủ cho người tới báo tin, nói Tạ lão gia qua đời.”
Giang Tiểu Lâu chấn động mạnh một cái, mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ cảm thấy yết hầu như bị nghẹn cứng, một lúc lâu mới nói: “Ta biết rồi.”
Sắc mặt Tiểu Điệp trắng bệch: “Tiểu thư…”
Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một hơi: “Lúc trước Thái Vô tiên sinh đã nói bá phụ bị hao tổn tâm mạch, cuối cùng cũng không tránh khỏi. Ngươi đi chuẩn bị đi, chúng ta đi phúng viếng.”
"Vâng."
Trời vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468044/chuong-112-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.