Tháng ngày dần trôi, cuối cùng đã đến ngày tiến cung gặp hoàng hậu. Trước gương đồng, Khánh Vương phi nhẹ nhàng giúp Giang Tiểu Lâu trang điểm, vừa mỉm cười nói: “Lát nữa đến chỗ lão Vương phi, mặc kệ bà ấy nói gì, không cần để ý là được.”
Đôi mắt Khánh Vương phi có chút ươn ướt, biểu hiện nhìn Giang Tiểu Lâu đặc biệt ôn nhu, dĩ nhiên là nghĩ đến con gái mình, Giang Tiểu Lâu giả vờ không biết, chỉ cười khẽ: “Xin người yên tâm, tiểu nữ sẽ không khiến Vương phi khó xử.”
Khánh Vương phi thở dài một hơi, lại nắm chặt tay nàng, lòng bàn tay hơi lạnh: “Đừng gọi ta là Vương phi, gọi mẫu thân đi, giống như Tuyết Nhi vậy. Con là tỷ muội kết bái của nó, không khác gì con gái của ta. Nếu Tuyết Nhi còn sống, nó cũng sẽ muốn chúng ta sống với nhau như mẹ con ruột.”
Thấy ánh mắt Vương phi rưng rưng, vẻ mặt ôn tồn, Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng ngẩn đầu, tươi cười: “Dạ, mẫu thân.”
“Hài tử ngoan.” Bất giác nước mắt Khánh Vương phi rơi xuống, bà vội quay mặt nhẹ nhàng lau đi.
Giang Tiểu Lâu chỉ lẳng lặng nhìn, đột nhiên đứng lên mềm mại xoay một vòng: “Mẫu thân, trang phục của con có thích hợp không?”
Ngày thường Giang Tiểu Lâu thích màu sắc thanh tịnh, tủ quần áo chỉ toàn quần áo nhu hòa màu xanh lam, xanh lục, màu bạc hà, hôm nay hiếm thấy một bộ váy màu vàng nhạt hơi sáng, đúng là có vẻ thanh xuân quyến rũ.
Khánh Vương phi nhanh chóng di dời chú ý, cẩn thận nhìn chốc lát mới nói: “Con gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468020/chuong-100-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.