“Có điều khó nói?” Vương phi hít vào một hơi, công phu mở to mắt nói láo thì ai qua được Thuận phi, “Điều khó nói nào sẽ khiến cô ta nửa đêm đến viện của ta bắt cóc người? Vương gia nên giúp cô ta nghĩ ra lý do nghe lọt tai một chút, mới khiến người ta tin được.”
Bộ dạng Khánh Vương phi hùng hổ dọa người, khiến Khánh Vương không hiểu sao có chút sợ hãi, hắn nhíu chặt lông mày, nhất thời không biết giải thích sao. Tiểu Trúc đang dưỡng bệnh ở chỗ Vương phi, sao nửa đêm lại xuất hiện ở đây, đúng là trái lẽ thường. Nhưng thấy bộ dạng rưng rưng muốn khóc của Thuận phi, rõ ràng là có điều khó nói.
“Chuyện đến nước này, cứ nói hết mọi chuyện với mẫu thân đi.”
An Hoa quận vương Hách Liên Thắng đạp lên ánh trăng mà đến, một thân trường bào màu thiên thanh, bên hông buộc một thắt lưng ngọc, màu da của hắn rất trắng, kế thừa sự anh tuấn của Khánh Vương và sự tao nhã hiền hòa của Thuận phi, trời sinh có một gương mặt xuất sắc, lại phối với vóc dáng cao to, càng lộ vẻ ngọc thụ lâm phong, tiêu sái phi phàm. Đi vào trong viện, ánh mắt của hắn trực tiếp rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu, trong con ngươi như có ánh lửa nhảy lên, vô cùng rõ ràng. Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn liền nhẹ nhàng đảo qua chỗ khác, hướng về phía Thuận phi nói rõ từng chữ: “Thay vì một mình gánh chịu đau khổ, không bằng đem bí mật này nói rõ với phụ thân và mẫu thân.”
An Hoa quận vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468015/chuong-97-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.