Tuy rằng Hách Liên Nhạc không vừa điên vừa ngốc như Duyên Bình quận vương, nhưng lại không chịu nói chuyện với ai, thiếu niên không giao du bên ngoài dĩ nhiên không thể kế thừa tước vị của Khánh Vương phủ, càng không cần nhắc tới hắn có hai vị huynh trưởng thứ xuất tài năng xuất chúng.
Vương triều Đại Chu, chọn con đích tôn là ưu tiên con lớn chứ không chọn con giỏi. Trong số con cái đích thứ trong nhà, nhất định phải ưu tiên con vợ cả kế thừa địa vị, mà trong số những đứa con vợ cả, phải ưu tiên đứa lớn nhất. Tâm nguyện lớn nhất của Thuận phi là để con mình kế thừa tước vị, nhưng lại có A Nhạc chắn ở trước mặt, thân phận trưởng tử của hắn ngán chân người khác, làm sao không oán hận được.
"Nhưng mà chứng cứ đâu, không có chứng cứ, hết thảy đều chỉ là nói suông."
Lời vừa nói ra, Khánh Vương phi trầm mặc, chỉ là nghi ngờ, sao khiến người ta tin? Tất cả mọi người đều cho rằng bà nhắm vào Thuận phi, không ai chịu tin bà.
An Vương phi nhìn Khánh Vương phi, biểu hiện từ từ mềm mỏng đi, chủ động đưa tay ra nắm tay bà: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, rồi sẽ có ngày chân tướng rõ ràng.”
Giang Tiểu Lâu lại hỏi: “Bây giờ thế tử thành ra như vậy, có tìm đại khu khám chưa?”
Khánh Vương phi nói: “Dĩ nhiên có tìm, người duy nhất chữa được là Thái Vô tiên sinh, lúc trước bệnh của A Nhạc rất nặng, cả ngày trốn trong phòng không gặp ai, không nói chuyện, chỉ biết vẽ, ta gọi nó cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468011/chuong-95-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.