Khánh Vương phi rút ra cái khăn trắng như tuyết che mắt lại, thần sắc trong trẻo: “Con gái của ta bệnh chết, người bệnh khi xuống dưới càng cần có người hầu hạ, cho nên mới cần ngươi đi cùng. Tuy rằng thiệt thòi cho ngươi, nhưng cũng đâu còn cách nào, ngươi an tâm, sau khi ngươi chết ta sẽ giải thích với lão Vương phi, nói ngươi tự nguyện đi cùng Tuyết Nhi, còn cho gia đình ngươi tiền mai táng, giúp họ cả đời không lo cơm áo. Đến dưới kia, ngươi phải chăm sóc Tuyết Nhi của ta thật tốt, ta sẽ lập bài vịcủa ngươi trong am, xem như là ghi nhớ lòng trung thành của ngươi.”
Trên môi Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười nhàn nhạt, nghiêm túc ngồi một bên thưởng thức vẻ sợ hãi của Tiểu Trúc.
Cả người Tiểu Trúc đều cứng lại, môi run rẩy không nói nên lời, dập đầu liên tiếp trên đất, miệng rên la: “Vương phi, tha cho nô tì đi, cầu người tha cho nô tì, nô tì không muốn chết, nô tì thật sự không muốn chết.”
Vẻ mặt Khánh Vương phi lạnh nhạt nói: “Người đâu, đưa cô ta xuống, chiếu theo lời của pháp sư, trước tiên thanh lọc cơ thể, không được làm bẩn đường xuống suối vàng.”
Hai ma ma vâng một tiếng, nhào lên như hổ như sói, một người giữ tay một người trói cổ, muốn đem nàng đưa ra ngoài, Tiểu Trúc sợ hãi đến cực điểm, huyệt Thái Dương như muốn nổ tung, không chịu nổi la lên thê thảm: “Vương phi, Vương phi, nô tì có chuyện cần bẩm báo, xin người chờ một chút.”
“Dừng”. Khánh Vương phi hạ lệnh.
Tiểu Trúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468009/chuong-94-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.