Tì nữ khom người dẫn Giang Tiểu Lâu vào Phương Thảo Các, nàng liền nhìn thấy phòng ngủ của Ly Tuyết Ngưng. Trước mặt là một tấm bình phong vẽ hình mỹ nhân, trên vách tường treo những bức tranh cổ quý giá, bên dưới đặt một bàn trà, bốn phía điêu khắc long phượng vờn quanh, trên bàn có một cây đàn cổ tinh xảo, một bên đặt những đồ thêu và cầm phổ mà Tuyết Ngưng thích nhất. Một cơn gió nhẹ thổi qua, màn che nhẹ lay động, ánh mặt trời chiếu vào phòng tạo nên những cái bóng vụn vặt. Màn tua rua, gối Thanh Từ, lò hương thơm ngát, rèm châu ngọc, giá cắm nến mạ vàng, đầu giường màn gối được gấp chỉnh tề, trên gấm trắng thêu hoa mẫu đơn đỏ thắm.
Cả căn phòng được bày trí tỉ mỉ, tinh xảo, cho dù là một chậu hoa, một bức tranh, đều được lựa chọn cẩn thận, bố trí ở nơi thích hợp nhất, đủ để thấy người bày trí căn phòng này… vô cùng có tâm.
“Căn phòng này… là Vương phi tự mình sắp xếp sao?” Giang Tiểu Lâu nhẹ giọng hỏi.
Bích Thảo ngẩn ra, vội cúi đầu nói: “Vâng.”
Trước mặt mọi người Vương phi luôn khổ sở chống chọi, không muốn để Thuận phi chê cười, tỏ vẻ vô cùng kiên cường, nhưng đến tối, bà lại lặng lẽ tiến vào phòng Ly Tuyết Ngưng, cả đêm ôm gối khóc lóc. Những câu này Bích Thảo cũng không dám nói cho Giang Tiểu Lâu biết, chỉ cung kính nói: “Tiểu thư, nếu có gì cần xin cứ dặn dò.”
“Tiểu Lâu, có thích nơi này không?” Một âm thanh vang lên.
Giang Tiểu Lâu chuyển mắt, Khánh Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468007/chuong-93-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.