Chương trước
Chương sau
Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói: “Mang búa đến.”
Tiểu Điệp đưa búa cho Sở Hán, Sở Hán cắn răng một cái, giơ búa lên cao rồi bổ xuống. Hắn có sức rất lớn,chỉ nện một cái toàn bộ nắp quan tài đã nứt ra, lộ ra mặt người.
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu chăm chú, nàng nhìn thấy Ly Tuyết Ngưng giống như người đang ngủ bình thường, dung nhan như tuyết, gò má đỏ ửng, trên môi còn thoa chút son, một thân hoa phục, an tĩnh mà nhắm mắt, nhìn từ xa thật giống như đang ngủ.
“Tiểu thư…”
“Đem người ra ngoài.” Giang Tiểu Lâu nói không chút do dự.
Sở Hán thấy Giang Tiểu Lâu lớn gan như vậy, cảm thấy rất đau lòng. Một nữ tử còn trẻ đã không còn, an nghỉ được như vậy, vì sao không để cho nàng nghỉ ngơi, chỉ vì chút hoài nghi trong lòng, thậm chí không quan tâm đến người đã khuất, nửa đêm chạy đến đây đào mộ, Giang Tiểu Lâu ơi Giang Tiểu Lâu, tính của nàng thật là cố chấp. Đúng là một người điên từ đầu đến chân.
“Ta không làm. Giang Tiểu Lâu, không được động đến di thể của nàng.” Sở Hán thật sự không nhịn được, nhảy xuống đóng lại nắp quan tài, lại nghe thấy âm thanh của Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm: “Nếu là như vậy, từ này về sau hãy cút khỏi Kim Ngọc Mãn Đường, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Câu này quá nghiêm trọng, Sở Hán mạnh mẽ quay đầu, phẩn nộ tới cực điểm, nhưng khi nhìn thấy Giang Tiểu Lâu dưới ánh trăng, gương mặt còn trắng xám hơn cả người chết, vai còn mơ hồ run rẩy, trong lòng hắn run lên, không tự chủ được quay mặt đi chỗ khác, động tác trong tay dừng lại.
“Ta nói rồi, ôm tỷ ấy lên.” Giang Tiểu Lâu lặp lại.
Sở Hán chậm chạp không làm, Tiểu Điệp lại mạnh mẽ nhảy xuống, dĩ nhiên là muốn chấp hành lệnh của Giang Tiểu Lâu. Sở Hán cản nàng lại, từng chữ như phát ra từ kẽ răng: “Ta làm.”
Giang Tiểu Lâu mang theo thi thể của Ly Tuyết Ngưng trực tiếp đi đến dược đường của Phó Triêu Tuyên, sau khi gõ cửa, dược đồng đang ngái ngủ bước ra mở cửa, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu một thâm đẫm sương, sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa, nhất thời tưởng gặp ma nữ, hoảng hốt hét lên.
“Im miệng.” Sở Hán lạnh lùng nói, đẩy dược đồng ra, đặt người xuống một cái giường nhỏ trong phòng, còn không quên vén lại vạt áo của nàng. Dược đồng trợn mắt lên: “Khuya lắm rồi, đại phu nhà ta không khám nữa.” Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy người nằm trên giường hai mắt đóng chặt, trên mặt tuy rằng có son phấn, nhưng gương mặt như đã phù lên, làm cho người ta sinh ra cảm giác khác thường, nhất thời kinh hoảng: “Chết…người chết…”
Đúng vào lúc này, Phó Triêu Tuyên khoác áo khoác đi ra, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đã vạn phần kinh ngạc, khi nhìn thấy thi thể Ly Tuyết Ngưng thì càng kinh sợ.
“Ta không quen biết ngọ tác, cũng không tin tưởng ai khác, chỉ có thể giao cho huynh.” Giang Tiểu Lâu nghiêm túc nhìn hắn.
Nói cho cùng, nàng không tin Ly Tuyết Ngưng vì bệnh mà chết, Phó Triêu Tuyên thở dài, bước lên nói: “Mời tránh ra, ta sẽ cố gắng kiểm tra.” Dược đồng không khỏi nói: “Ngài là đại phu, đâu phải ngọ tác…”
*Ngọ tác: người chuyên khám nghiệm tử thi.
Phó Triêu Tuyên liếc hắn một cái, dược đồng rụt cổ lập tức im miệng.
Phó Triêu Tuyên sai người mang bình phong đến, che khuất tầm mắt bên ngoài, Giang Tiểu Lâu vẫn muốn ở lại bên cạnh, khiến hắn không thể làm gì.
Phó Triêu Tuyên liếc nhìn nàng một cái, không khỏi thở dài, ở ngay trước mặt nàng kiểm tra cẩn thận, miệng nhẹ nhàng nói: “Mắt, tai, miệng, mũi, yết hầu không có dị vật…” hắn nói được nửa câu đột nhiên dừng lại, lời đang nói đột ngột biến mất.
Giang Tiểu Lâu dõi theo hắn: “Có vấn đề gì?”
“Từ cổ trở xuống có ngoại thương, nàng nhìn đi…” Phó Triêu Tuyên vạch cổ áo ra, lộ ra làn da ở cổ cho nàng nhìn. Vốn dĩ da dẻ trắng mịn lộ ra vết thương xanh tím đầy rẫy, tuy rằng vết thương đều trải qua xử lý, nhưng người chết rồi da dẻ không thể tự hồi phục được, vết thương liền hiện rất rõ ràng, khiến người ta nhìn mà giật mình.
Máu trong người Giang Tiểu Lâu như ngưng đọng lại, cả người lạnh lẽo. Nàng mở to mắt nhìn chằm chằm nhìn những vết thương kia, phẫn nộ như thủy triều mãnh liệt, bỗng nhiên nhào tới, trong lòng đã rõ ràng. Giờ khắc này nếu không làm gì hết, thì sẽ không khắc chế được toàn thân run rẩy, cho nên nàng phải cật lực duy trì trấn định, hai tay nắm chặt lại, nhưng cho dù nỗ lực thế nào cũng không thể chối bỏ được sự thật trước mắt: di thể của Ly Tuyết Ngưng đang ở đây, là chết rất thê thảm. Muốn bắt bản thân mình nhìn đi chỗ khác cũng không thể. Bất kể là lúc nào, Tuyết Ngưng đều làm bạn bên người, nhưng mà nàng đã hoàn toàn mất đi Ly Tuyết Ngưng, rốt cuộc là ai đã giết nàng, còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy?
Nhưng Phó Triêu Tuyên còn chưa nói xong, khi ngón tay hắn chạm vào đầu Ly Tuyết Ngưng, đột nhiên cả người cứng lại, một lúc lâu không nói nên lời. Sau đó hắn từ từ xoay người lại, đẩy mái tóc dài của Ly Tuyết Ngưng ra, lộ ra da đầu trắng như tuyết, lúc này Giang Tiểu Lâu mới phát hiện, trên đầu Ly Tuyết Ngưng đều có một vật thể hình tròn màu đen.
Trời ơi, nàng đang nhìn thấy cái gì? Tiểu Điệp đang lặng lẽ đứng cạnh bình phong kinh ngạc thốt lên một tiếng, Sở Hán cuống quýt chạy tới: “Xảy ra chuyện gì?” Sau đó, hắn cũng tận mắt nhìn thấy cảnh làm người ta khiếp sợ.
"Đây là cái gì?"
“Là… một cái đinh sắt.” Một cái đinh sắt thật dài, đối phương đem đinh sắt đóng vào đầu của Ly Tuyết Ngưng khi nàng còng sống, mới giết chết nàng, gương mặt Phó Triêu Tuyên còn trắng hơn cả băng tuyết, quả thật nói không ra lời. Làm đại phu bao lâu nay, vết thương đáng sợ cỡ nào cũng đều gặp, nhưng chưa từng thấy ai tàn nhẫn như vậy, lại đem đinh sắt đóng vào đầu một cô gái, quả thật quá hung ác, quá tàn nhẫn.
Sở Hán như bị sét đánh, Ly Tuyết Ngưng là Dao Tuyết quận chúa mà Khánh Vương phủ vừa nhìn nhận, ai sẽ ra tay như vậy với nàng, mà Khánh Vương phủ biết tất cả mọi chuyện, tại sao lại xem như không có gì mà nói nàng bị bệnh chết? Không, không đúng, tất cả đều quá kỳ quái.
Sáng hôm sau, Giang Tiểu Lâu lại đến Khánh Vương phủ, nhưng lần này nàng lại mang theo lễ vật an ủi mà đến.
Khi Tương Hiểu Vân đón nàng, tỏ rõ vẻ áy náy như trước: “Giang tiểu thư, thật là không tiện, sức khỏe Vương phi chưa hồi phục, tạm thời không thể gặp khách.”
Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu hiện vẻ bi thương: “Tiểu nữ và Tuyết Ngưng…à, chính là Dao Tuyết quận chúa, là bạn bè cũ, từ trước đến nay tình như tỷ muội, bây giờ tỷ ấy gặp bất hạnh, thân là bằng hữu dĩ nhiên phải đến thăm Vương phi, mong người giúp đỡ cho.”
Tương Hiểu Vân như là vô cùng đồng tình, do dự nói: “Nhưng mà chuyện này… ta thật sự không thể làm chủ, như vậy đi, ta cho người bẩm báo với Vương phi một tiếng, để xem bà có chịu gặp tiểu thư hay không.”
Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Vậy thì làm phiền Kim Lăng quận vương phi.”
Tương Hiểu Vân tươi cười ôn hòa, không có chút nào chê bai Giang Tiểu Lâu xuất thân thấp hèn: “Không sao.” Nói xong nàng phất tay, dặn dò tì nữ bên người: “Đi bẩm báo Vương phi, nói là bạn tốt của tiểu cô (em chồng) đến thăm bà, hỏi bà có ra gặp hay không.” Tì nữ vâng tiếng mà đi, Giang Tiểu Lâu ở trong sảnh mà chờ đợi.
Trà trong tay đã nguội lại đổi mới một lượt, Tương Hiểu Vân vẫn vô cùng kiên trì, tiếp đãi Giang Tiểu Lâu kéo dài thời gian, không để cho nàng cảm thấy cô độc. Lại qua gần nửa canh giờ, Tương Hiểu Vân có chút đứng ngồi không yên, đứng lên nói: “Mấy ngày nay trong phủ bận rộn tang lễ, không quản giáo hạ nhân chu đáo, để bọn họ thất lễ với khách, xin mời tiểu thư ngồi một lát, ta tự mình đi xem sao.”
Giang Tiểu Lâu cúi người nói: “Vậy đa tạ ngài.”
Nhìn theo nàng thướt tha đi xa, Tiểu Điệp nắm chặt nắm đấm nói: “Tiểu thư, bọn họ có ý gì?” Sau khi thấy thảm trạng của Ly Tuyết Ngưng, Tiểu Điệp đã không oán trách nàng lạnh nhạt vô tình nữa, tiểu thư nói đúng, Ly cô nương nhất định phải trải qua chuyện bất hạnh mới thay đổi như vậy.
Mặt mày Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, lông mi thật dài che khuất đáy mắt lạnh lẽo: “Tiếp tục xem thì sẽ hiểu.”
Suốt cả đêm hôm qua Giang Tiểu Lâu không ngủ, mà Tiểu Điệp cũng ở một bên, nâng di vật của Ly Tuyết Ngưng gào khóc không ngớt. Đó là tình cảm của ba người các nàng, cho dù xảy ra chuyện gì cũng không có cách nào dứt bỏ.
Qua hồi lâu, mới nhìn thấy Tương Hiểu Vân bước vào phòng khách lần nữa, môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng tỏ rõ vẻ tiếc nuối: “ Thật sự xin lỗi, đúng lúc đại phu đang xem bệnh, nghe nói phải ra ngoài gặp khách thì nói là không thích hợp, khiến tiểu thư phải đợi lâu, chỉ có thể mời hôm khác lại đến…”
Ánh mắt Giang Tiểu Lâu lạnh lẽo: “Không cần làm phiền, tự tiểu nữ sẽ đi gặp Vương phi.”
Tương Hiểu Vân làm như không hiểu ý nàng, chỉ mỉm cười che ở trước mặt, biểu hiện dịu dàng: “Như vậy… sợ là không thích hợp.”
Ánh mắt của hai người chạm vào nhau, như hai mũi kim đối đầu, bén nhọn lạnh lùng.
Ngay vào lúc này, mọi người đột nhiên nghe tiếng hừ lạnh: “Có gì mà không thích hợp.”
Tất cả mọi người đều hướng về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy được phía sau bức rèm có một phụ nhân trung niên mặc đồ trắng đi ra. Sắc mặt của bà vô cùng tái xám, trên mặt bôi đầy son phấn, cả người làm như đang cố gắng chống đỡ, bước chân hơi lảo đảo, nhưng vẫn miễn cưỡng tựa vào người tì nữ đi tới.
Trên mặt Tương Hiểu Vân xuất hiện thần sắc lúng tùng, vội vàng nói: “Vương phi, sao người lại ngồi dậy?”
Khánh Vương phi cười lạnh: “Có khách đến, sao không bẩm báo ta?”
Trên mặt Tương Hiểu Vân xuất hiện tia cười yếu ớt, dáng dấp khiêm tốn: “Xin Vương phi thứ tội, không phải con không chịu thông báo, sau khi con thương nghị với đại phu mới làm như vậy. Vương phi, phong hàn của người chưa khỏi, phải giữ gìn sức khỏe cẩn thận…”
Khánh Vương phi trừng mắt nhìn nàng, muốn nói gì nhưng cố nén lại, nói với nàng: “Ở đây không có chuyện của ngươi, lui ra đi.”
Ai ngờ Tương Hiểu Vân đứng ở chỗ cũ không nhúc nhích, hơi cúi người, môi cong lên: “Vương phi, khi Vương gia đi ra ngoài dã dặn dò không ngừng, bảo con phải chăm sóc người đàng hoàng. Cho dù bị người trách tội con cũng phải ở lại đây, đề phòng có chuyện gì xảy ra, con không biết làm sao ăn nói với Vương gia.”
Từng câu từng chữ đều là vì nghĩ cho Khánh Vương phi, bộ dạng hiếu thuận. Nhưng Khánh Vương phi là chính thê của Khánh Vương, là chủ mẫu vương phủ, mà thái độ của Tương Hiểu Vân đối với bà tuy là cung kính, cũng ẩn chứa mấy phần quái dị, nàng tựa hồ cũng không kiêng nể Khánh Vương phi gì mấy, thậm chí cũng không nghe theo lời của bà.
Giang Tiểu Lâu làm như cũng không để ý sự ồn tại của đối phương, miệng nói: “Vương phi, hôm nay tiểu nữ chỉ đến thăm người, chỉ cần thấy người vẫn an khang là tiểu nữ mãn nguyện rồi.”
Khánh Vương phi dặn tì nữ đỡ bà ngồi xuống, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay với Tiểu Lâu. Giang Tiểu Lâu vừa đi tới, bà liền kéo tay nàng lại, bàn tay gầy gò nắm chặt: “Ta cũng rất muốn được gặp con, Tuyết Nhi đã từng nhắc với ta mấy lần…” khi bà nói đến Ly Tuyết Ngưng, viền mắt chứa đầy lệ, hiển nhiên là bi thương cực điểm.
Trong lòng Giang Tiểu Lâu nhất thời do dự, chuyện của Ly Tuyết Ngưng Khánh Vương phủ nhất định biết, còn bản thân Khánh Vương phi thì sao, bà là mẫu thân, nhìn thấy con gái ra nông nỗi đó lại không truy cứu sao?”
“Vương phi, người không thể quá bi thương.” Tương Hiểu Vân có lòng tốt nhắc nhở.
“Ta muốn…”
“Vương phi, xin đừng đau lòng quá độ.”
“Tiểu Lâu…”
“Vương phi…”
“Đủ rồi.” Trên mặt Khánh Vương phi mơ hồ xuất hiện vẻ tức giận, ngón tay run rẩy.
Giang Tiểu Lâu bén nhạy phát hiện khác thường trong căn phòng này, nhìn Tương Hiểu Vân, lại cười nói: “Quận Vương phi, người muốn ở đây nghe chúng ta nói chuyện sao?”
Vẻ mặt Tương Hiểu Vân như thường: “Ta đã nói nhất định phải ở lại đây với Vương phi, xin Giang tiểu thư thứ tội. Chẳng qua tiểu thư chỉ đến đây phúng viếng, nói vậy chắc cũng không có gì bí mật, cần gì ta phải tránh mặt.”
Khánh Vương phi vốn là người hiền lành, giờ khắc này mặt như băng sương: “Ta bảo ngươi lui ra.”
Thân là chính phi của Khánh Vương, bà không muốn ai ở bên cạnh mình thì hoàn toàn có quyền bảo người đó rời đi, nhất là con dâu bà. Nhưng Khánh Vương phi đã nói hai lần, Tương Hiểu Vân vẫn làm như không nghe thấy, không chỉ như vậy, nàng còn tiến lên tự mình nâng chén trà đến, Khánh Vương phi không nhịn được tức giận, lại dùng tay đẩy một cái, thần sắc nghiêm nghị nói: “Cút ra ngoài.”
Chén trà lá sen mạ vàng lập tức bị đánh đổ trên đất, Tương Hiểu Vân cả kinh lui nửa bước, một cây trâm màu bích lục kiểu dáng đơn giản đang cài trên tóc bị rơi xuống đất, gãy thành hai đoạn. Các tì nữ chưa bao giờ thấy Khánh Vương phi nổi nóng như vậy, nhất thời kinh ngạc đến ngây người.
Da mặt Tương Hiểu Vân dầy đến mấy cũng không chịu được, lộ vẻ bi thương nói: “Nếu Vương phi không chịu để con ở bên cạnh, thì con xin được cáo lui.” Nói xong nàng dẫn theo tì nữ vội vã lui xuống, lại dùng tay che mặt, rõ ràng là rất xấu hổ.
Khánh Vương phi hít sâu một hơi, xoay đầu lại, không nhịn được nói: “Xin lỗi, trong phủ xấu xa u ám như vậy đó, là ta không quản giáo tốt bọn họ.”
Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy tay Khánh Vương phi lạnh lẽo thấu xương, không khỏi ôn nhu nói: “Vương phi, có thể nói chuyện riêng không?”
Khánh Vương phi gật đầu nói: “Các ngươi lui ra ngoài hết đi.”
Chờ khi toàn bộ tì nữ lui hết ra ngoài, Giang Tiểu Lâu mới hỏi: “Vương phi, người biết Tuyết Ngưng làm sao mà chết không?”
Khánh Vương phi nắm chặt ngón tay, ánh mắt cực kỳ bi thương: “Bọn họ đều nói nó bệnh rất nặng, đại phu cũng hết cách.”
Nhìn biểu hiện đau thấu tim gan của Khánh Vương phi, Giang Tiểu Lâu biết bà không nói dối, nhưng thân là chủ mẫu trong nhà, ngay cả nữ nhi của mình làm sao mà chết bà cũng không biết hay sao? Chuyện này đúng là khó tin. Giang Tiểu Lâu hạ quyết tâm, tàn nhẫn nói: “Vương phi, Tiểu Lâu phải xin lỗi người trước.”
“Con có tội gì?”
Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn bà, nói từng chữ: “Tối qua tiểu nữ đã lẻn vào nghĩa trang, mở quan tài của Tuyết Ngưng ra.”
Khánh Vương phi bỗng nhiên đứng lên, không dám tin mà nhìn nàng: “Ngươi nói cái gì?”
Gương mặt Giang Tiểu Lâu không chút nào sợ hãi, đôi mắt óng ánh như sao: “Cả người Tuyết Ngưng đầy vết thương, trên đầu bị cắm một cây đinh thật dài. Tất cả những thứ này Vương phi có biết không?”
Sắc mặt Khánh Vương phi càng thêm trắng bệch, trong nháy mắt bà không dám tin những gì Giang Tiểu Lâu đang nói, những lời nói này như sấm sét đánh thẳng vào đầu óc bà, làm cho bà không thể không chấn động. Bà nắm chặt tay Giang Tiểu Lâu, móng tay gần như cắm chặt vào da thịt đối phương: “Những gì con nói là thật?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu chỉ còn lại nghiêm túc, âm thanh chậm rãi: “Nếu có nửa câu giả dối, trời xanh không dung thứ, loạn tiễn xuyên thân.”
Khánh Vương phi bàng hoàng ngã ngồi trên ghế, gương mặt không còn một chút màu, môi run rẩy: “Chuyện này là sao, rốt cuộc là có chuyện gì? Trước kia vẫn còn rất tốt mà, Tuyết Nhi nói không được khỏe muốn đi đến suối nước nóng ở biệt viện để an dưỡng hai ngày, còn ta vì bận rộn nên nói là hôm sau sẽ đến đó với nó, nhưng không ngờ đột nhiên truyền đến tin dữ. Bọn họ đều nói nó chết rồi, ngay cả ta cũng không được gặp nó lần cuối.”
Khi Khánh Vương phi nghe nói Ly Tuyết Ngưng chết liền hôn mê bất tỉnh suốt một ngày một đêm, đến khi bà tỉnh lại thì những người kia đã đem Ly Tuyết Ngưng liệm vào quan tài. Chuyện này cũng không có gì đáng ngờ, bởi vì Ly Tuyết Ngưng vốn đang bệnh nặng, sống được ngày nào hay ngày đó, chỉ là Khánh Vương phi không ngờ ngày đó đến sớm như vậy, đột ngột như vậy, làm cho bà không kịp ứng phó. Nỗi khổ của bà, Giang Tiểu Lâu có thể lý giải, nhưng nàng không thể tha thứ những người biết rõ Ly Tuyết Ngưng chết thảm còn đem nàng đưa vào quan tài như không có chuyện gì.
Khí huyết trong lồng ngực Giang Tiểu Lâu như đang lăn lộn, nhưng lại cảm thấy lạnh cả người, như không có chút nhiệt độ: “Cả đời Tuyết Ngưng đều giúp người làm việc thiện, chưa bao giờ làm gì xấu, tiểu nữ cũng không hiểu ai lại có thâm thù đại hận với tỷ ấy, cây đinh sắt cắm thẳng vào đầu đó, vô cùng khủng bố, cả đời tiểu nữ cũng không quên được. Nếu Vương phi nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng đau đớn…”
Như một cái búa tạ đánh thẳng vào tim Khánh Vương phi, bà đột ngột lấy tay che mặt, giọng the thé: “Đừng nói nữa.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.