An Vương phi quyết định phải tổ chức tang lễ cho Duyên Bình quận vương thật long trọng, thật thể diện, từ bảy ngày trước, vòng tang từ đình viện trải dài đến cửa chính, trong nhà ngồi đầy tăng nhân, miệng không ngừng niệm kinh.
Đến ngày chính thức đưa tang, người làm cẩn thận từng chút đem đinh trường mệnh bảy tấc đóng vào quan tài, mười sáu người thân thể tráng kiện hợp lực nâng quan tài lên, run rẩy bước đi. Phía sau bọn họ, còn có sáu người nâng cái quan tài thứ hai đi theo. Dọc trên đường đi khăn trắng bay bay, tiền giấy uốn lượn, phía sau quan tài còn có vô số thuyền giấy, xe giấy nhà giấy thượng đẳng. Cảnh tượng vô cùng hùng vĩ, dẫn đến vô số bá tánh vây quanh.
“A, đây là tang sự nhà ai?”
“Là An Vương phủ.”
“Sao có đến hai cái quan tài.”
“Ngươi không biết sao, phu thê Duyên Bình quận vương đều đi.”
“Trên đời lại có chuyện thế này sao, đúng là quái lạ.”
“Cái gì hả, ngươi không nghe sao, chuyện này quả thật là…” âm thanh mọi người rất thấp, xì xào bàn tán như bệnh dịch lan truyền.
Tần phủ.
Tần phu nhân nằm trên giường nhỏ, đầu cột khăn vải, miệng rầm rì. Tì nữ thân cận Quân Nhi đang nhẹ nhàng bóp chân cho bà, Tần phu nhân đột nhiên thức tỉnh từ trong giấc mộng: “Điềm Nhi.”
Quân Nhi mau chóng cúi đầu: “Phu nhân, người gặp ác mộng rồi.”
Tần phu nhân đưa tay sờ lên mặt mình, chỉ thấy lạnh lẽo: “Đã là giờ nào rồi?”
Quân Nhi do dự nói: “Vừa đến giờ Mão.”
Tần phu nhân vừa muố nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1468000/chuong-90-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.