Từ trong cung đi ra, Tần Tư đang ở cửa cung chờ hắn, Thái tử nổi giận đùng đùng trách cứ: “Ngươi thật to gan, dám giở trò trên lễ vật của phụ hoàng.”
Tần Tư sững sờ, lập tức trả lời: “Bẩn điện hạ, vi thần chỉ nghĩ cho điện hạ, tuyệt không có chút lòng riêng nào, lại càng không dám động tay lên lễ vật.”
Thái tử cười lạnh: “Ngươi xem ta là tên ngốc? Tại sao dinh thự của Tạ Khang Hà lại đặc biệt xa hoa, còn không phải là ngươi có lòng riêng, ngay cả ta cũng dám lợi dụng, đúng là gan to bằng trời.”
Tần Tư vội vã thỉnh tội: “Điện hạ có chỗ không biết, không phải là vi thần cố ý làm cho phủ đệ Tạ gia trở nên xa hoa, mà nó quả thật rất xa hoa, nếu điện hạ có lòng, không ngại tự mình đến trạch viện Tạ gia nhìn xem thế nào…”
Thái tử phiền chán phất tay: “Được rồi, ta không có hứng thú với chuyện đó, hôm nay phụ hoàng đã nói rõ, Tạ gia không thể động đến.”
Trong lòng Tần Tư rên một tiếng, hắn hao hết tâm tư muốn cho hoàng đế và Thái tử ý thức được Tạ gia rất nguy hiểm, nhưng chỉ trong vài câu nói, Thái tử lại bảo là không thể động đến Tạ gia, đây là tại sao? Chẳng qua chỉ là một thương nhân, không lẽ sau lưng còn có chỗ dựa?
Hắn tiến lên một bước nhìn Thái tử nói: “Loại sâu dân mọt nước như Tạ gia, tại sao lại không thể động?”
Vẻ mặt Thái tử âm lãnh: “Phụ hoàng đã hạ chủ ý, chúng ta tuân theo là được, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1467997/chuong-88-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.