Tạ Ỷ Chu nghe vậy, giữa hai lông mày tràn đầy oán hận: “Phụ thân, Kiến Nam thi tập rốt cuộc là người nào đưa cho người, lại tiêu tốn tâm tư như vậy, chỉ vì muốn độc chết người, thủ đoạn đúng là làm người ta căm giận.”
Tạ Khang Hà chậm rãi ngồi xuống ghế, sắc mặt trở nên lạnh lẽo: “Không, Kiến Nam thi tập này là do ta mua bên ngoài về.”
Trên mặt Vương Bảo Trân lóe qua vẻ trào phúng lạnh lẽo, miệng lại uyển chuyển khuyên nhủ: “Lão gia, đến khi nào rồi mà ông còn muốn che giấu cho cô ta, Kiến Nam thi tập này rõ ràng là…”
Còn không đợi bà nói xong, trán Tạ Khang Hà nổi gân xanh, đột nhiên hét lớn một tiếng: “Còn không im miệng.”
“Thi tập là do ta tặng.” Đúng lúc này, một âm thanh vang lên.
Mọi người dồn dập nhìn về người vốn vẫn đang yên lặng là Giang Tiểu Lâu, thấy nàng vẫn trấn định, nét mặt tươi cười như hoa, không có chút nào chột dạ.
Tạ Ỷ Chu tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Giang tiểu thư ta hỏi nàng, Kiến Nam thi tập đúng là nàng đưa cho phụ thân?”
Đôi mắt Giang Tiểu Lâu bình tĩnh, không có vẻ dị thường: “Không sai, thi tập này là ta tìm trăm phương ngàn kế tìm được tặng cho Tạ bá phụ, chỉ vì người rất yêu thích thi nhân Quảng Kiến Nam của tiền triều, chẳng qua chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, có gì không đúng?”
Lúc này Tạ Hương mới hiểu được, biết có cơ hội đuổi Giang Tiểu Lâu đi, trong lòng rất vui sướng, trên mặt lại tức giận nói: “Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1467991/chuong-85-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.