Mẫn phu nhân rất thích thú biểu hiện của Giang Tiểu Lâu, ôn hòa hỏi thêm vài vấn đề. Tạ Khang Hà sợ Giang Tiểu Lâu lúng túng, thay nàng trả lời từng cái, nhưng Mẫn phu nhân chỉ nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu, thỉnh thoảng còn đánh giá nàng, hỏi rất tỉ mỉ như: rốt cuộc phụ mẫu là ai, gia đình ở đâu, trong nhà còn những ai, có tổng cộng mấy cửa hàng, kinh doanh thế nào, vân vân… Chỗ nào đỡ lời được, Tạ Khang Hà sẽ giúp trả lời, nhìn bề ngoài là không điều tra ra được gì khác thường. Cuối cùng Mẫn phu nhân đã hiểu được sự tình, đại khái là, trước kia Giang Tiểu Lâu là con gái phú thương ở Liêu Châu, gia tài giàu có, sau đó phụ thân rời nhà tới kinh thành làm ăn, mua được không ít cửa hàng. Sau khi phụ thân bất hạnh tạ thế, nàng liền chấm dứt việc kinh doanh ở Liêu Châu, ngàn dặm xa xôi đến kinh thành nhờ vả bằng hữu của phụ thân là Tạ Khang Hà. Câu chuyện bịa hay đến mấy cũng có chỗ hổng, cũng may mục đích của Mẫn phu nhân không phải chỗ này, so với lai lịch của Giang Tiểu Lâu, bà càng lưu ý nhân phẩm và tài hoa của nàng. Vương Bảo Trân rất tinh tường, nhanh chóng nhận ra gì đó, cái miệng như hoa sen thổi phồng Giang Tiểu Lâu đến tận trời, ngôn ngữ thái độ hết sức ân cần, giống như nếu không phải Giang Tiểu Lâu xuất thân thương hộ, thì có vào cung làm phi tử cũng xứng đáng. Ánh mắt Tạ Khang Hà lạnh lẽo nhìn nàng một cái, Vương Bảo Trân lập tức im miệng. Tạ Khang Hà ho nhẹ một cái mới nói: “Số yên chi thủy phấn Mẫn phu nhân cần chúng ta sẽ chuẩn bị kỹ, ít ngày nữa sẽ đích thân đưa đến, xin người yên tâm.” Mẫn phu nhân cười, biết ý tứ của câu này, đứng lên nói: “Như vậy, ta không quấy rầy nữa.” Nói xong, bà sâu sắc nhìn Giang Tiểu Lâu một chút, mỉm cười gật gù, thanh thoát rời đi. Nhìn bóng lưng bà, Tạ Khang Hà trầm tư, hắn dặn dò mọi người: “Các người ra ngoài đi, ta có việc nói riêng với Tiểu Lâu.” Vương Bảo Trân biết hôm nay mình tự chủ trương khiến Tạ Khang Hà không vui, cúi mắt xuống ngoan ngoãn theo các tì nữ lui ra. Tạ Khang Hà hướng về Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt nghiêm túc: “Tiểu Lâu, hôm nay con có nhìn ra được gì không?” Đôi mắt Giang Tiểu Lâu lấp lánh, cười nhạt nói: “Vị Mẫn phu nhân này chưa từng đến cửa hàng con mua đồ, nhưng hôm nay lại rất nhiệt tình đặt mua số lượng lớn, điều này làm con thấy kỳ lạ.” Tạ Khang Hà do dự chôc lát, rõ ràng muốn nói lại thôi: “Vị Mẫn phu nhân này ngoại trừ thân phận phu nhân Công bộ thượng thư, còn một thân phận khác sợ là con không biết.” Trên mặt Giang Tiểu Lâu mang theo ý hỏi. Tạ Khang Hà nói thẳng: “Bà ta thường làm mối giúp các nhà quan to quý nhân, tìm con dâu phù hợp.” Giang Tiểu Lâu ngạc nhiên, sau đó bật cười: “Đó không phải là chuyện của bà mối sao?” Tạ Khang Hà khẽ lắc đầu: “Không, nhà quyền quý nhìn trúng con dâu, có lúc không tiện ra mặt, bọn họ sẽ nhờ phu nhân nhà khá giả ra mặt bắt cầu, đồng thời tiến vào gia đình kia, thăm dò phẩm hạnh dung mạo vị tiểu thư đó, để xem việc kết hôn có thỏa đáng hay không. Mẫn phu nhân đột nhiên đến đây, chỉ mặt gọi tên muốn gặp con, ta liền nghi ngờ,lúc nãy từng câu của bà ta đều hỏi lai lịch của con, chỉ sợ là có người nhờ bà ta đến phủ cầu thân.” Nụ cười Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng, thật ra nàng cũng nghĩ như Tạ Khang Hà, Mẫn phu nhân đến quá đúng lúc, lại quá nhiệt tình, nhưng nàng chỉ nói: “Bá phụ không cần quá lo, Mẫn phu nhân là phu nhân Công bộ thượng thư, có thể mời được bà ấy cũng không phải tầm thường, thân phận của con như vậy sao có thể gả vào nhà quyền quý? Có lẽ Mẫn phu nhân chỉ nhất thời tâm huyết dâng trào, thấy hứng thú với son phấn của con thôi.” Tạ Khang Hà nghe ra ý của nàng, nói: “Con không cần an ủi ta, tuy rằng ta chưa từng qua lại với những người này, nhưng một chút tầm nhìn vẫn có được. Xem thái độ của bà ta lúc nãy, khiến ta thấy không ổn. Tiểu Lâu, gần đây có gì kỳ lạ xảy ra không?” Âm thanh Giang Tiểu Lâu vẫn mềm mại: “Từ khi An Vương phi đặt hàng son phấn ở Yên Chi Trai, việc làm ăn cũng tốt hơn hẳn.” Giang Tiểu Lâu và An Vương phi dính dáng đến nhau, được An Vương phi thưởng thức, cho nên, An Vương phi nhiệt tình tiến cử nàng với người khác, có người quyền quý cỡ này chống lưng, chuyện làm ăn của Yên Chi Trai dĩ nhiên là rất tốt. Nhưng những vị khách này đều là phu nhân quyền quý, nói không chừng sẽ có người vừa ý Giang Tiểu Lâu. Tạ Khang Hà khuyên nhủ: “Mấy ngày tới con cứ ở nhà nghỉ ngơi, đừng đi ra ngoài nhiều, chờ ta điều tra rõ ràng, chúng ta sẽ xem bước kế tiếp phải làm sao.” Trốn cũng vô ích, Mẫn phu nhân đã tìm đến cửa, còn có thể tránh được sao? Giang Tiểu Lâu cũng không từ chối: “Nếu bá phụ nói vậy thì con sẽ không ra cửa hàng nữa. Đúng lúc trạch viện Giang gia khởi công tu sửa, con sẽ đích thân đôn đốc.” Tạ Khang Hà gật đầu nói: “Còn nữa, khách mời trong nhà cũng phải tìm cách điều tra rõ, người bình thường không thể cho vào.” Giang Tiểu Lâu thấy Tạ Khang Hà căng thẳng như vậy, chỉ ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ, con nghe bá phụ.” Từ thư phòng đi ra, Giang Tiểu Lâu trực tiếp trở về Họa Lâu. Ly Tuyết Ngưng thấy biểu hiện của nàng trịnh trọng, không khỏi hỏi: “Không phải đi gặp Mẫn phu nhân sao, sao bà ấy lại đột ngột đến đây?” Giang Tiểu Lâu không nói gì ngồi xuống, Tiểu Điệp vội dâng nước trà, vừa nói với Ly Tuyết Ngưng: “Ly tiểu thư ngài không biết, hôm nay vị Mẫn phu nhân kia rất kỳ quái, chỉ hận không thể hỏi hết tổ tông ba đời nhà tiểu thư, nô tì chưa thấy ai nhiệt tình như vậy, đúng là mở rộng tầm mắt.” Giang Tiểu Lâu uống một hớp trà, vẻ mặt lạnh nhạt: “Đâu chỉ là nhiệt tình, mà là nhiệt tình quá mức, bà ta chỉ là mua đồ, hoàn toàn không cần phải tự đến nhà. Nhìn thái bộ bà ta, cứ như muốn mua luôn cả ta.” Trong lời nói của Giang Tiểu Lâu có ý khác, Ly Tuyết Ngưng lập tức đoán ra được: “Ý muội là vị Mẫn phu nhân đó là đến nhìn muội, xem mắt dùm cho người khác, đã biết là ai chưa?” Giang Tiểu Lâu hiện ra ý hững hờ, cười nhạt: “Muội xuất đầu lộ diện bên ngoài, gây nên chút phiền phức cũng là bình thường, nhưng với thân phận như Mẫn phu nhân, ngườimời được bà ta sợ không chỉ là nhà quyền quý bình thường. Thế nhưng nhà quyền quý sao lại nhìn trúng nữ nhi thương hộ, việc này vô cùng mâu thuẫn.” Ly Tuyết Ngưng nhíu mày: “Không chủ động nhắc tới, sợ là không tầm thường, một khi nói ra thì sẽ không thể từ chối, đạo lý này đơn giản như vậy đó.” Giang Tiểu Lâu hoàn toàn không thèm để ý: “Dù cho đúng là đến xem mắt, cũng chẳng qua chỉ xem vẻ ngoài, bây giờ Mẫn phu nhân biết ta không cha không mẹ, chỉ là một cô nhi, cho dù có gia tài bạc triệu cũng không ổn, rất có thể sẽ thay đổi chủ ý, tỷ không cần lo lắng.” Ly Tuyết Ngưng thấy Giang Tiểu Lâu không để trong lòng, cau mày lo lắng, muốn nói lại thôi. Chuyện này không ổn, rất không ổn… Ba ngày sau, Mẫn phu nhân lần thứ hai tới cửa, lần này bà không đi tay không, mà mang theo một bộ kim ngân trà cụ, hai mươi khúc gấm vóc đủ loại làm lễ vật. Không chỉ vậy, bên cạnh bà còn có một công tử trẻ tuổi, nam tử này tuổi chừng hai mươi, gương mặt tuấn tú, lông mày anh khí, ánh mắt sáng bóng, cả người mang theo phong độ trí thức nồng đậm. Tạ Khang Hà kinh ngạc nhìn Mẫn phu nhân, nói: “Không biết vị này là…” Mẫn phu nhân mỉm cười: “Vị này chính là tam công tử trong nhà Tả Đạo đại học sĩ, vốn dĩ Tả đại nhân muốn đích thân đến, nhưng ngài ấy bận rộng công vụ, nên chỉ có ta cùng tam công tử tới, tin rằng ý định của ta, Tạ lão gia cũng đã biết.” Sắc mặt Tạ Khang Hà hơi đổi, ánh mắt rơi vào người Tả công tử, thấy hắn tướng mạo vô cùng đoan chính, xem ra cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, sắc mặt Tạ Khang Hà hòa hảo lại, hướng về Mẫn phu nhân nói: “Phu nhân, mời vào phòng khách.” Mẫn phu nhân dẫn theo Tả công tử, một đường tiến và phòng khách. Tạ Khang Hà đi ở phía trước, còn chưa chú ý tới tình hình phía sau, khi Tả công tử đi đến, người chung quanh đều thấy ngạc nhiên. Đến khi chủ nhân rời đi, các tì nữ nhịn không được đều túm tụm lại bàn bán, nhưng vẫn nhỏ giọng không dám để người khác nghe thấy. Vào phòng khách ngồi xuống, Tạ Khang Hà sai người dâng trà, mới mỉm cười nói: “Mẫn phu nhân, hôm nay đến là cầu thân cho…” Mẫn phu nhân cười nói: “Không sai, là cầu thân cho tam công tử.” Nói xong bà nhìn về Tả Hoa bên người, Tả Hoa đứng dậy, trịnh trọng thi lễ với Tạ Khang Hà lần thứ hai mới ngồi xuống. Theo lý mà nói, xuất thân của hắn hoàn toàn không cần làm vậy, hành vi của hắn lại không có chút nào kiêu ngạo của con cháu nhà quan, có vẻ hào hoa phong nhã, vô cùng nho nhã. Tạ Khang Hà lộ ra ba phần kinh ngạc, hướng về Mẫn phu nhân nói: “Không biết Tả công tử nhìn thấy Tiểu Lâu ở đâu, sao lại nhờ người tới cửa làm mai?” Nụ cười của Mẫn phu nhân càng sâu: “Cái gọi là trời định nhân duyên, cũng có lúc gặp gỡ. Một bên là công tử quan gia, một bên là thiên kim thương hộ, vốn là xa xăm không với tới, đúng lúc có lần Tả công tử ra ngoài đạp thanh, nhìn thấy có một tiểu thư đứng dưới cây liễu, trong lúc lơ đãng đối mặt với nhau, Tả công tử lập tức chung tình với nàng. Mãi đến khi tiểu thư đã lên xe ngựa, Tả công tử mới biết đó là xe ngựa của Tạ phủ, vốn cho rằng đó là các tiểu thư Tạ gia, sau khi hỏi thăm mới biết trong phủ còn một vị tiểu thư ở nhờ.” Mẫn phu nhân nói thoải mái, còn Tả công tử bên cạnh đỏ ửng gò má, hiển nhiên là rất ngại ngùng. Thái độ như thế, không giống với con cháu nhà giàu có bình thường, càng không giống như xem Tiểu Lâu là trò đùa. Nhưng Mẫn phu nhân đã quen làm mai, lời của bà không thể tin hẳn, Tạ Khang Hà không phải tên ngốc, ngược lại khôn khéo hỏi: “Tả công tử, ta muốn nghe lời nói của công tử.” Trên gương mặt trắng trẻo của Tả Hoa hiện ra màu đỏ hồng: “Những câu này vốn vãn bối không nên nói, đúng là làm mất thể thống, nhưng vãn bối mạo muội đến cửa cầu thân, sợ là Tạ lão gia và Giang tiểu thư sinh lòng nghi ngờ, cho nên mới nói thẳng. Vãn bối vừa gặp đã thương Giang tiểu thư, lúc đó còn muốn đi đến trước mặt tiểu thư bày bỏ lòng ái mộ, nhưng lại sợ mình quá liều lĩnh, không đúng lễ nghi, nên mới nhờ Mẫn phu nhân đi trước tìm hiểu tình hình, xác nhận tiểu thư chưa có hôn phối, vãn bối mới tự mình đến.” Thiếu niên đa tình, dễ dàng bị dung mạo mê hoặc, Tả Hoa ăn nói có tình có lý, khiến người khác không thể không tin. Tạ Khang Hà nghe được sững sờ: “Công tử nói thật?” Tả Hoa cười nói: “Tạ bá phụ thấy vãn bối có giống nói đùa không?” Tạ Khang Hà khẽ lắc đầu, quả thật không giống, lần này lễ vật họ đưa đến rất lớn, không có ai đùa như vậy cả. Chỉ là, đường đường là công tử nhà Đại học sĩ, sao lại coi trọng Giang Tiểu Lâu? Hắn hơi dừng một chút mới nhắc nhở: “Bằng hữu tốt của ta chỉ để lại một nữ nhi, tuy rằng nó không còn phụ thân, nhưng đã ngàn dặm xa xôi nương nhờ ta, ta đã coi nó là con gái của mình, cho nên ta mới hỏi nhiều mấy câu, hy vọng công tử không lấy làm phiền lòng.” Tả Hoa thái độ ung dung thong thả: “Mời bá phụ nói.” Tạ Khang Hà thẳng thắng: “Tiểu Lâu quả thật có gia tài đồ sộ, nhưng dù sao xuất thân thương hộ, nhân tài có xuất thân cao quý như Tả công tử, sao lại đến cửa cầu hôn? Không lẽ…” hắn nói đến đây sắc mặt trầm xuống: “Tuy là thương hộ nhưng Giang gia chỉ có một kiều nữ này, Tiểu Lâu nhà ta tuyệt đối sẽ không làm thiếp.” Tả Hoa nhìn trúng Tiểu Lâu, Tạ Khang Hà cũng không kỳ quái, vì đứa bé Tiểu Lâu này quả thật rất xinh đẹp. Nhưng Tả Đạo thân là Đại học sĩ, sao lại chấp nhận con trai mình quyết định như vậy, hôn sự này thật sự không xứng… Tả công tử ngẩn ra, liên tục xua tay: “Không, không, bá phụ hiểu lầm rồi, chuyện này còn có ẩn tình khác, xin người đừng gấp, nghe vãn bối nói rõ.” Tạ Khang Hà nói: “Tả công tử, mời nói rõ.” Trên mặt Tả Hoa hiện lên ý cười nhạt, nhưng có chút cay đắng, chủ động đứng dậy đi hai bước ở đại sảnh, Tạ Khang Hà nhất thời không dám tin tưởng mở ta mắt, vị công tử này không ngờ lại bước đi khập khiễng, trời ạ, không ngờ hắn là người có tật. Tả Hoa hít sâu một hơi mới chậm rãi nói: “Không gám gạt bá phụ, bốn năm trước trong một lần cưỡi ngựa, vãn bối không cẩn thận té xuống, từ đó bị tật thành ra thế này, trong lòng vãn bối rất tự ti, cứ như vậy đóng cửa dưỡng bệnh, trong nhà muốn bàn chuyện hôn nhân của vãn bối, nhưng mà cao không được thấp cũng không xong. Nhưng vãn bối sớm đã quyết tâm, bất kể là nữ nhi nhà nào, chỉ cần hợp tâm ý, có học có lễ nghĩa, mỹ mạo ôn nhu là được, những cái khác không cần để ý.” Nghe Tả Hoa nói vậy, trong lòng Tạ Khang Hà xoay chuyển không ngừng, Tả đại học sĩ xem như là danh môn vọng tộc, tam công tử trong nhà lại bị tật, thiên kim nhà giàu thông thường không chịu gả cho hắn, môn đăng hộ đối tìm không được, dĩ nhiên phải tìm ở nơi thấp hơn. Hơn nữa, Tả công tử lại nhìn trúng Giang Tiểu Lâu, không để ý tới thân phận mà đến cửa cầu thân, cái này cũng hợp lý. Hắn suy nghĩ một chút, lại nói: “Tả công tử có biết, Tiểu Lâu nhà ta không cha không mẹ, là một nữ cô nhi, lẽ nào lệnh tôn lệnh đường (cha mẹ) không ngại?” Tạ Hoa bình tĩnh nói: “Bá phụ có chỗ không biết, đối với địa vị của sĩ nông công thương, ai cũng cho rằng tất cả đều là thấp hèn, chỉ có người đọc sách là cao, nhưng phụ thân vãn bối cho rằng không đúng. Người nói với vãn bối, thương nhân buôn bán, bôn ba khắp nơi, mỗi năm nộp rất nhiều thuế cho quốc gia, lúc thiên tai lại có rất nhiều thương gia hào hiệp quyên góp tiền, họ không hề thấp kém hơn người đọc sách. Xưa có Bạch Giai làm người vô cùng tiết kiệm, thứ người khác bỏ hắn cũng lấy, tích lũy tài phú vô cùng, hiến lên rất nhiều lương thực cho Thái Tổ, còn có Lâm An Công, sau khi thành công chiếm được giang sơn thì lui về kinh doanh, giàu có nổi tiếng, vạn người kính ngưỡng. Thế nhân đều biết họ nhân nghĩa, có ai để ý xuất thân của họ? Lại lấy bá phụ làm ví dụ, ngài làm ăn rộng lớn, thường ngày sửa đường xây cầu, đã nhiều lần làm chuyện tốt, ai cũng khen bá phụ lương thiện, có khác gì các quan viên? Vãn bối đã từng bẩm báo với phụ thân, người cũng không phản đối, cho nên…vãn bối được phụ mẫu cho phép mới đến nhà.” Tả công tử nói mạch lạc rõ ràng, thành khẩn vạn phần, công phu nịnh bợ không chút tì vết. Tạ Khang Hà âm thầm vui mừng, hắn cũng không phải hài lòng tài nịnh hót của đối phương, hắn nhìn ra vị công tử này mặc dù mồm mép lanh lợi, nhưng lại không có thành kiến với thương nhân, không khỏi gật đầu khen ngợi: “Nói không sai, quả thật Tả công tử có mắt nhìn.” Nói xong hắn nói với Vương Bảo Trân ngồi ở bên cạnh: “Nhắn với nhà bếp, mời công tử lại dùng cơm.” Không mời cơm, là khéo léo từ chối, bây giờ mời cơm… có nghĩa là đã có cơ hội, trên mặt Mẫn phu nhân hiện lên ý cười. Tả Hoa không có ngạo khí của quý công tử, vội khách khí tạ ơn, tiếp đó thì ngay ngắn ngồi lại. Vì có Tả công tử, các tiểu thư phải tránh mặt, trên bàn ăn Tạ Khang Hà cố ý dò hỏi nhiều lần, bầu không khí vô cùng vui vẻ. Sau khi dùng cơm, Tạ Khang Hà ám chỉ với Tả Hoa, hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ, lời của mai mốt, tuy Tạ gia là nơi giữ quy củ, chú ý lễ nghi, nhưng Giang Tiểu Lâu vẫn là một cô nương có chủ kiến, nhất định phải nghe thử ý kiến của nàng. Tả Hoa nghe vậy, không khỏi nói: “Như vậy, không biết có thể để vãn bối gặp nàng không?” Theo lý mà nói, yêu cầu này của Tả công tử cũng không quá đáng, lời nói của hắn nãy giờ đã chứng minh hắn là người tướng mạo đoan chính, tâm địa thành thật, Tạ Khang Hà nhìn thấy cũng vui mừng, nếu Giang Tiểu Lâu là con ruột của hắn không chừng hắn đã sớm gật đầu. Chỉ là hắn còn ba phần nghi ngờ, muốn quan sát kỹ vị Tả công tử này, nghe vậy liền nói: “Cái này không vội, sau vẫn còn nhiều cơ hội. Theo ta thấy chuyện phải phải hỏi ý Tiểu Lâu trước, nếu con bé không đồng ý, chỉ sợ ta cũng không làm được gì.” Nghe hắn nói vậy, mặt Tả Hoa càng đỏ: “Dạ, phải, mọi thứ đều nghe theo bá phụ sắp xếp.” Tả Hoa và Mẫn phu nhân đi rồi, Tạ Khang Hà rơi vào trầm tư. Vương Bảo Trân tự mình bưng một chén trà đi vào, để trước mặt hắn, ôn nhu cười nói: “Lão gia, việc vui như vậy sao người còn chần chừ?” Tạ Khang Hà nâng chung trà lên, nhàn nhạt nhìn nàng nói: “Nữ nhân làm sao hiểu được những chuyện phức tạp, chuyện hôm nay… ta có chút không yên lòng, nên không thể tùy tiện nói với Tiểu Lâu.” Con ngươi Vương Bảo Trân đảo một vòng: “Đó giờ lão gia luôn thấy lo lắng, sợ Giang tiểu thư không tìm được nơi nương tựa, sẽ có lỗi với Giang lão gia, nhưng hôm nay xem ra, vị Tả công tử này muốn nhân tài có nhân tài, muốn gia thế có gia thế, cách ăn nói cũng rất đáng tin, lão gia còn gì để do dự nữa, cẩn thận bỏ qua lần này sẽ không có lần sau.” Sắc mặt Tạ Khang Hà càng nghiêm nghị: “Nàng thì biết cái gì, nếu ta đã giữ Tiểu Lâu trong nhà, thì phải tìm cho nó nơi tốt nhất, nếu sau này Tiểu Lâu gả cho Liên Thành, thằng bé này lớn lên trước mắt ta, ta rất hiểu tính nó, cho dù nó không thật lòng yêu thích Tiểu Lâu, cho dù kết hôn là vì nghĩa vụ, nó cũng sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc con bé, nhưng đổi lại là người khác thì ta không chắc chắn, dù sao lòng người cũng khó dò. Vị Tả công tử này quả thật rất văn nhã, nhưng bản tính hắn thế nào, nói cho cùng có mấy phần chân thật, đến giờ ta vẫn chưa nhìn thấu.” Không đợi Vương Bảo Trân mở miệng, Tạ Khang Hà lại nói: “Không chỉ như vậy, hắn còn bị tật chân.” Vương Bảo Trân bật cười: “Vậy thì đã sao, lão gia, yêu ai yêu cả đường đi, nói một câu khó nghe, dù sao Giang tiểu thư cũng xuất thân thương hộ, mà Đại học sĩ là quan ngũ phẩm, một nhà như vậy chạy đến cầu thân, đã là chuyện tốt rất lớn. Tuy vị công tử này có chút khiếm khuyết, nhưng con người cũng không tệ. Nếu đổi lại hắn cầu thân nữ nhi Tạ gia, chỉ sợ lão gia sẽ vui mừng đồng ý, sao đến Giang tiểu thư lại không được?” Tạ Khang Hà không đồng ý nói: “Chính vì Tiểu Lâu không phải con gái ruột của ta, mới càng phải cẩn thận. Lỡ có gì sai sót thì ta làm sao nhìn mặt phụ thân nó?” Vương Bảo Trân mỉm cười: “Nếu lão gia lo lắng thì thử hỏi ý Giang tiểu thư đi.” Tạ Khang Hà trầm ngâm: “Nhưng mà, trước đó ta có hỏi nó có gặp phải chuyện gì hay người nào đặc biệt không, nó không có phản ứng gì, nói không chừng nó không hề biết có vị Tả công tử này.” Vương Bảo Trân thăm dò: “Không bằng chúng ta để Tả công tử đến cửa hàng gặp Giang tiểu thư, có nhiều người như vậy cũng không gây ra chuyện gì được, nếu Tiểu Lâu cũng có hảo cảm với hắn, chuyện này coi như thành một nửa.” Gia đình thương hộ không có quá nhiều quy củ, hơn nữa tình hình Giang Tiểu Lâu đặc thù, nếu nàng không tự quyết định thì Tạ Khang Hà không thể chắc chắn, hắn gật đầu nói: “Tiểu Lâu là đứa nhỏ có chủ kiến, ngày mai nàng sắp xếp một chút, mời Tả công tử đến cửa hàng một chuyến.” Vương Bảo Trân lập tức vui mừng đáp: “Vâng lão gia, thiếp đi làm ngay.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]