Chờ sau khi hai người rời đi, Ly Tuyết Ngưng ở sau bình phong mới đi ra, hỏi Giang Tiểu Lâu: “Muội rõ chưa?”
Giang Tiểu Lâu lộ ra ý cười thâm thúy: “Đã rõ.”
Ly Tuyết Ngưng tràn ngập nghi hoặc: “Chuyện này, ta càng xem càng thấy không ổn, xem ra Vương hiền lành thật thà, làm việc chăm chỉ, hôm nay còn giúp chúng ta một chuyện lớn, lẽ ra phải rất đáng tin, nhưng ta luôn cảm thấy có gì bất ổn.”
Vương không có gì không ổn, nhưng chính vì quá ổn, Ly Tuyết Ngưng lại mơ hồ cảm thấy hơi kỳ lạ.
Giang Tiểu Lâu nhàn nhạt nói: “Liêu Châu sản xuất ngọc thạch rất nhiều, có nhiều người đến đó mua, nhưng sản lượng hàng năm có hạn, nên có nhiều ngọc giả, giả y như thật, có thể lừa rất nhiều người. Năm xưa phụ thân ta từng nhắc nhở, càng là thâm sơn cùng cốc càng có đại sư phụ làm ngọc giả, nhất định phải đặc biệt cẩn thận, mua không cẩn thận thì sẽ táng gia bại sản. Những gì Vương nói đều là sự thật.”
Sắc mặt Ly Tuyết Ngưng tái nhợt: “Để họ đi đi, để tránh phiền phức sau này.”
Biểu hiện Giang Tiểu Lâu lạnh lùng: “Đến thì không cản được, bây giờ đuổi họ đi…chẳng phải quá muộn rồi sao? Đôi phu thê này muội có chỗ dùng đến.”
Tuyết Ngưng không khỏi lo lắng chuyện này quá mạo hiểm: “Ta rất lo lắng, có lẽ đây không phải chủ ý hay đâu.”
Giang Tiểu Lâu cười gằn: “Đã vào đây thì đừng mong dễ dàng rời đi. Ta rất muốn biết, bọn họ được ai sai đến.”
Đến cuối tháng tính sổ, Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1467963/chuong-71-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.