Ngày hôm nay người trông coi trước viện của Giang Tiểu Lâu là một ma ma họ La, tuổi hơn bốn mươi, tinh thần quắc thước, đôi mắt rất có thần. Bà nhìn thấy Giang Tiểu Lâu vội vàng hành lễ: "Giang tiểu thư, muộn vậy rồi sao còn ra ngoài?”
Giang Tiểu Lâu hờ hững: “Lúc nãy Tiểu Điệp ở trong phòng nhìn thấy có người vào sân.”
La ma ma sững sờ kinh ngạc: “Hả, có chuyện đó sao?”
Tiểu Điệp ưỡn ngực lên, cười lạnh: “Lời của ma ma thật lạ, bà ở ngoài cửa, nếu có người tiến vào bà không thấy sao?” Bây giờ nàng chỉ có thể gồng mình nói cứng, tự nhủ cái đó không phải là hồn ma.
Nhưng La ma ma nói một câu làm cho trái tim nàng lập tức chìm vào đáy vực: “Tiểu thư, nô tì canh giữ ở đây, không thấy bất cứ ai đi vào. Đây là viện của tiểu thư, người đang nghỉ ngơi bên trong, nô tì có gan to bằng trời cũng không dám để cho người ngoài đi vào. Nếu tiểu thư không tin, thì cứ hỏi nó đi.” Bà nói xong, chỉ vào một nha đầu bên cạnh, nha đầu này lúc nãy đang ngủ gật, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo. Tiểu nha đầu chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi, thấy Giang Tiểu Lâu mặt lạnh như sương đứng đó, nàng liền gật đầu liên tục như gà mổ thóc.
“Giang tiểu thư, nô tì ngồi ở cửa, nếu có người đi vào nô tì không thể không biết.”
Lời này cũng không sai, hai người đều bảo vệ ở cửa, sao lại để người lạ đi vào.
Mình nhìn thấy hồn ma thật sao? Tiểu Điệp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1467943/chuong-61-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.