Diêu San Hô giành nói: “Thì ra là vậy, hiếm khi thấy Kim Ngọc tỷ trịnh trọng như thế, ta còn tưởng là chuyện rất nghiêm trọng chứ!”
Sắc mặt Kim Ngọc trầm xuống, thấp giọng quát: “Ngươi thì biết cái gì! Đây là người không ai có thể đắc tội được.”
Giang Tiểu Lâu rất rõ ràng vị Quyền đốc công này là ai.
Tên hắn là Quyền Hải, khi đương kim hoàng đế vẫn còn là thái tử đã đi theo hầu, hai lần liều mạng bảo vệ Thái tử. Bệ hạ đăng cơ, hắn được tin tưởng nhất, phụ trách giám sát đội Thiên Sách quân của hoàng thành. Khi đắc thế Quyền Hải cũng không vênh váo, ngược lại, hắn không màng tiền bạc, trọng nghĩa kinh tiền, phi tần hậu cung, thái giám, cung cữ, những đạo sĩ có thể tiếp cận hoàng thất, hay cận thần của thiên tử vân vân, thỉnh thoảng đều có thể đạt được chỗ tốt từ hắn. Bởi vậy, bên tai hoàng đế thường xuyên nghe được lời khen về hắn, có thể nói là như thủy triều. Quan trọng hơn chính là, hắn cực kỳ khôn khéo tài giỏi, lần nào cũng có thể đoán trước được ý của hoàng đế, làm cho hoàng đế rất vui lòng.
Thế nhân đều biết, vị Quyền đốc công này cực thích học đòi văn vẻ, nhìn thấy danh họa thì tất nhiên phải đề chữ lên đó, những bức tranh hiếm có trong thành chưa có bức nào không bị hắn đề tên. Một người học đòi văn vẻ, nhất định sẽ tìm kiếm danh họa khắp nơi, đã từng có văn nhân làm cao không chịu hiến ra tác phẩm, kết quả bị Quyền Hải vu cho tội danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1467908/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.