Từ sáng sớm cơn mưa phùn đã xuất hiện kéo dài, Lý Hương Lan đứng trên hành lang, góc quần bị ướt hết một nửa, sắc mặt khó chịu: “Tại sao lại không gặp? Ta có việc quan trọng muốn nói với Kim Ngọc tỷ.”
Lữ ma ma cười cầu tài: “Hương Lan cô nương, chủ nhân đang có khách, tạm thời không tiện gặp.”
“Cái gì mà có khách, ta mới nhìn thấy rõ ràng là Diêu San Hô đi vào, ngươi tránh ra.” Lý Hương Lan đẩy Lữ ma ma qua một bên, bước nhanh về phía trước đẩy cánh cửa lớn ra, Lữ ma ma vội vàng đuổi theo, nhưng Lý Hương Lan đã nhanh chân bước vào bên trong.
Lữ ma ma mặt đầy kinh hoảng: “Chủ nhân, Hương Lan cô nương…”
Trên mặt Kim Ngọc không có vẻ giận, chỉ là phất phất tay. Lữ ma ma bất mãn nhìn Lý Hương Lan một chút, cuối cùng cũng không dám lỗ mãng, lặng lẽ lui ra.
“Tỷ không thể qua cầu rút ván…” Lý Hương Lan tỏ vẻ phẫn nộ, “Đào Yêu không phải kẻ ngốc, nếu như ta để lộ manh mối trước mặt ả, màn kịch này của tỷ coi như phí công vô ích…”
“Tỷ nói cái gì vậy, chúng ta đều đang làm việc cho Kim Ngọc tỷ, cần gì phải phân biệt xa lạ như vậy.” Người ngồi phía đối diện đôi mắt trong sáng, cái cằm nhỏ nhắn đáng yêu, chính là Diêu San Hô.
Dĩ nhiên là ngươi vui vẻ rồi, bây giờ coi như ngươi đã chiếm được Vương công tử, hoàn toàn không tốn chút công sức nào! Còn ta thì có được cái gì?” Âm thanh Lý Hương Lan sắc bén, khó nén đố kỵ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1467903/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.