“Là Ngu mỹ nhân.” Diêu San Hô cười rất ôn nhu, “Hai năm trước muội bị kiết lỵ, uống không ít thuốc cũng không thấy đỡ hơn, sau đó có người khách tặng muội một loại hoa thần, chỉ dùng hoa tươi phối hợp với cam thảo dùng khoảng nửa tháng, quả nhiên lành bệnh, cho nên muội cố ý lưu giữ lại hạt giống, dành ra một khoảng đất nhỏ ở sau viện để trồng nó đề phòng trường hợp cần dùng. Hoa này không chỉ dùng để trị kiết lỵ, cơn đau toàn thân của tỷ tỷ cũng có thể được chữa trị. Hay là bây giờ mời Vương đại phu tìm hiểu xem nên dùng nó như thế nào, nói không chừng sẽ có ích.”
Tiểu Điệp vui mừng bất tận, vội vã mời Vương đại phu đến xem. Vương đại phu cẩn thận nhìn đi nhìn lại bồn hoa đó, không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Quả nhiên là Ngu mỹ nhân! Hoa này không chỉ đẹp, hơn nữa dược tính cao, làm thuốc có thể giảm ho, giảm đau, các người xem đi, nó còn có thể kéo dài tuổi thọ, ừ, đồ tốt, đúng là đồ tốt! Đào Yêu cô nương, ngày thường lúc thay thuốc cô nương đau đớn toàn thân, có được cái này thì có thể giảm bớt bảy phần khổ sở.”
Nghe nói như thế, Diêu San Hô không khỏi cười ngọt ngào, đôi mắt to mang theo mười phần vui mừng: “Vậy mời Vương đại phu đem tất cả hoa về làm thuốc”
Bách Hợp vội vàng nói: “Tiểu thư, như vậy không được. Tiểu thư chỉ có mười cây, phí hết tâm tư trồng ra, sao có thể đưa hết…”
Diêu San Hô cau mày, lúc quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1467900/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.