Chờ đến khi Lưu Diệu từ tháp cao đi xuống, chỉ vào Vương Hạc cười nói: “Vương công tử, lễ vật của ta so với ngươi thì thế nào?”
Sắc mặt Vương Hạc hết sức khó coi, Thẩm Trường An vừa muốn mở miệng lại bị Ngô Tử Đô bên cạnh ngăn cản.
Lưu Diệu sỉ nhục Vương Hạc đến mức không còn chốn dung thân, đúng lúc đangdương dương tự đắc, lại nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đứng lên, rõ ràng làđang muốn đi, vội vàng tiến lên hai bước: “Đào Yêu…”
Vương Hạcngồi một chỗ không nhúc nhích, sắc mặt đỏ bừng, rõ ràng vì đấu thua màthấy rất mất mặt. Ai ngờ Giang Tiểu Lâu lại nhẹ nhàng nói: “Vương côngtử, bây giờ vẫn còn sớm, trở về Quốc Sắc Thiên Hương lầu đánh một ván cờ được không?”
Đào Yêu mời Vương Hạc đánh cờ? Nàng chủ động mờingười khác đánh cờ sao? Tất cả mọi người đều ngây người, thậm chỉ ngaycả bản thân Vương Hạc cũng ngẩn ngơ suốt nửa ngày, đến khi xác định đốiphương không phải nói đùa, hắn mới nhất thời mừng rỡ nhảy lên, luônmiệng nói: “Được, được, được.”
Không riêng Vương Hạc, những người khác cũng theo bọn họ chen chúc nhau rời đi, từ đầu tới cuối Giang Tiểu Lâu đều không nhìn đến Lưu Diệu một cái.
Lưu Diệu đứng ở đó, mấy ca cơ bên cạnh vẫn còn điên cuồng tranh nhau cướp vàng, đó là số vàngtrị giá năm ngàn lượng, nhưng không đổi được một cái nhìn của mỹ nhân,sảng khoái lúc nãy trong mắt tan thành mây khói, chỉ còn dư lại một trận tức giận.
Ba ngày sau, tại Quốc Sắc Thiên Hương lầu.
LưuDiệu bước lên bậc thang, tỳ nữ thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1467887/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.