Trên người Tiêu QuanTuyết có một loại mỵ lực tà ác, khiến người ta biết rõ trước mắt là vựcsâu vạn trượng nhưng vẫn cam tâm tình nguyện rơi xuống.
Vẻ ngoàihắn cao quý, tao nhã, khi mỉm cười có thể khiến cho người khác cảm thấyrụng rời. Nhưng Giang Tiểu Lâu biết rất rõ, dưới sự ngọt ngào của hắnvĩnh viễn chính là những suy nghĩ độc ác nhất.
Nàng không biết vì sao trời cao lại sáng tạo ra một nam nhân như thế, hắn ta có ngoại hình tuấn mỹ đến vậy, lại có lòng dạ ác độc đến cực điểm, giống như rắn độcâm lãnh, hồ ly giảo hoạt, lý trí lạnh lùng, gần như không ai có thểchiến thắng hắn.
Tiêu Quan Tuyết từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, đứng từ trên cao nhìn xuống Giang Tiểu Lâu.
Mảnh lụa mỏng trên mặt Giang Tiểu Lâu không biết đã rơi xuống lúc nào, lộ ra gương mặt. Hắn nhìn chăm chằm đôi mắt Giang Tiểu Lâu, nhẹ nhàng nói:“Ta thấy…có chút quen mặt”
Ngữ khí của Tiêu Quan Tuyết hết sứcbình thản, âm thanh rất nhẹ nhàng, nhưng âm thanh ôn nhu đó lại làm chotrong lòng Giang Tiểu Lâu co rút lại thành một khối.
Khuất nhục, là cảm giác đầu tiên dâng lên trong lòng nàng.
Hắn không nhớ nàng, phải, trong phủ của hắn có không biết bao nhiêu mỹnhân, còn nàng thì hết sức che giấu bản thân, hắn chẳng qua chỉ cho rằng nàng là một lễ vật tầm thường, một lễ vật hắn chưa bao giờ nhìn tới một lần. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không cho phép bất cứ ai khiêuchiến uy quyền của mình, khi huynh trưởng nàng đi cáo trạng, hạ nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1467882/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.