Kim Ngọc vừa muốn mởmiệng, lại nhìn thấy ngoài cửa sổ có 1 con bướm bay đến đậu lên bức họa của Giang Tiểu Lâu, không khỏi trố mắt há mồm. Lại cẩn thận nhìn kỹ,trên bức họa có vài chiếc lá lan, 2 đóa hoa lan, kết cấu ngắn gọn, đặcbiệt là 2 đóa hoa lan vô cùng tươi tắn, hoa lá hòa nhau mà không bị chelấp, nét bút nhỏ nhắn mềm mại nhưng lại không như nữ tử yếu đuối, mà thể hiện vẻ trầm ổn trôi chảy, kiên cường mạnh mẽ. Không khỏi tấm tắc lấylàm kỳ lạ nói: “Quả thật là hoa đẹp, tranh đẹp, ngay cả bướm cũng bị thu hút đến, đúng là ta đã tìm được bảo bối rồi. Chẳng trách cả Dương Cáclão cũng không ngừng tán dương. Chỉ là, tại sao hoa lan muội vẽ lạikhông có gốc?”
Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười: “Bản thân muội cũngkhông có gốc để nương tựa, không có nhà để về, cho dù vẽ ra gốc, thìcũng chẳng biết sinh trưởng ở đâu.”
Kim Ngọc nghe vậy chấn động,không khỏi tinh tế đánh giá thần thái của đối phương, lại không nhìn rachút đầu mối nào, trong lòng nàng trào lên nỗi bất an không tên, nhưngvẫn cười nói: “Được, mọi thứ đều làm theo lời muội.”
Tiểu Điệpđưa Kim Ngọc ra ngoài, lúc đi ra ngưỡng cửa, theo bản năng Kim Ngọc quay đầu lại nhìn Giang Tiểu Lâu một cái, Tiểu Lâu đã cúi đầu xuống trải tờgiấy ra, đôi mắt cúi thấp xuống sáng rực kiều diễm, ẩn chứa làn thu thủy trong vắt. Cảnh tượng này như tranh vẽ, từ từ nở rộ trong lòng Kim Ngọc một chút hoài nghi dao động, nhưng chỉ thoáng qua liền thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1467880/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.