Lúc đại phu bôi thuốc, Giang Tiểu Lâu đau đến cả người co giật, thân thể rung động dữ dội theo nhịp hô hấp.
Đại phu run rẩy trong lòng, đang muốn xoay người đi giặt sạch cái khăn tẩmthuốc, nhưng không ngờ 1 bàn tay đẫm máu đã tóm chặt lấy tay của hắn,đại phu gần như nhảy dựng lên: “Ngươi…ngươi…ngươi muốn làm gì?”
Giang Tiểu Lâu không nói tiếng nào nhìn hắn, tóc dài đen kịt từ vai tán loạnphủ xuống, cả khuôn mặt bởi vì mất máu quá độ mà trắng xám đến không còn chút hồng hào, nàng nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy người đưa ta đến, là ngườithế nào?”
Đại phu yên lặng 1 hồi, mãi đến khi cánh tay đang nắmtay hắn run rẩy mãnh liệt, hắn mới trả lời: “Ta cũng không biết, bọn họchỉ để lại bạc rồi bỏ đi! Ngươi nằm yên đi, phải cố gắng dưỡng thương!”Vừa nói chuyện, hắn vừa lầm bầm, “vết thương nặng như thế, lại còn cóthể sống sót, đúng là kỳ tích.”
Giang Tiểu Lâu không nói gì, nàng có thể bò ra ngoài, là bởi vì nàng không thể chết, nàng nhất định phải sống.
Theo bản năng nuốt nuốt cổ họng khô khốc, đại phu nhẹ nhàng cẩn thận từng chút một thoa thuốc cho Giang Tiểu Lâu.
Thuốc vừa chạm vào vết thương, đau đớn kịch liệt làm cho nàng hít thở khôngthông, đôi mắt lập tức tràn đầy nước, bộ dạng như muốn khóc lại khôngkhóc được.
Đây hoàn toàn là phản ứng bản năng của con người, hiển nhiên cũng không phải là Giang Tiểu Lâu cố ý. Lão đại phu sống đã 70năm, chưa từng thấy có đôi mắt nào sống động đẹp đẽ như vậy, không khỏirun rẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuong-mon-nu-hau/1467874/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.