Ngự lâm quân đi rồi, Vương Đức Thắng càng cẩn thận hơn, ông dẫn họ đi vòng quanh mấy vòng rồi mới chuyển tới một chỗ khác trong rừng rậm.
Thẩm Hành nhìn mật đạo bí mật kia, không khỏi than thở về trình đồ đào hầm độc đáo của họ.
Vừa đi ra khỏi đó là cả một vùng đèn đuốc sáng choang, một tên hán tử ở trần, dáng người cao lớn vạm vỡ đi lên phía trước, chắp tay nói: “Khiến quý khách đợi đã lâu, mau mời vào trong”.
Vương chưởng quỹ bên cạnh cũng tha thiết giới thiệu: “Đây chính là Trương Ngũ gia ở chợ đêm”.
Thẩm Hành cười cười không chút biến sắc, trong lòng lại thầm than thở, nơi này còn chặt chẽ hơn tưởng tượng của nàng, dễ thủ khó công.
Sau khi ngồi xuống, Trương Ngũ sai người mang lên hai tách chè xanh, tuy không phải loại trà cụ thượng đẳng gì nhưng cũng là loại nổi danh, tâm tư bỏ ra không hề ít.
“Chỗ của chúng tôi tuy hẻo lánh, trên đường đi tới không tránh khỏi khô nóng, trước mời hai vị uống ngụm giải khát đi.”
Thẩm Hành đưa chén trà lên ngửi một hơi, thuốc mê trong này không đúng liều rồi.
“Vẫn nghe người ta nói, đi đường có đen ăn đen, Trương Ngũ gia mang trà quý ra như vậy đúng là khách khí quá”.
Nàng nói rồi đẩy chén trà sang một bên.
“Pha đặc quá.”
Làm nghề buôn bán này, có lúc so với giết người cướp cũng không khác là bao, Trương Ngũ muốn thăm dò hai vị này, cho nên mới đưa chén trà này lên thử.
Giờ nghe thấy Thẩm Hành nói vậy, cũng không biết là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-lua-vua-doi/38651/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.