Đã ba năm rồi chưa từng có ai dám nhắc tới chuyện này. Không phải là để ý mặt mũi của Thẩm gia mà là quan tâm tới mặt mày Thừa tướng. Thanh danh của một cô gái, nói cho cùng cũng không bằng quyền thế hiển hách.
Thẩm Hành cười cười, nàng ngẩng đầu đối diện với Lưu Nhã Quân nói: “Cô không nhắc ta còn quên mất chuyện năm mình mười lăm tuổi còn được gả đi đó. Dù kết quả có ra sao cũng coi như đã từng được ngồi kiệu tám người khiêng. Ta thấy cô cũng không nên kén chọn quá làm gì, còn khỏe mạnh mà cửa chính không vào lại cứ muốn leo lên làm tiểu thiếp”.
Lưu Nhã Quân không ngờ Thẩm Hành lại có thể nhìn thoáng như thế, nhất thời không biết nói lại làm sao, liếc thấy nàng ta nói xong còn định đi, nàng vội kéo ống tay áo người kia lại nói:
“Ta đi vào bằng cửa nào có liên quan gì tới cô, có khi cô nằm mơ còn không vào được nữa là. Còn có chuyện chắc cô không biết, thê tử của Lâm Hi Hòa vừa cưới đã nhanh chóng mang thai rồi, lúc trước còn nói cái gì mà thanh mai trúc mã, người ngoài cuộc không thể nào hiểu được, có thể thấy trong lòng Lâm đại công tử cũng chưa từng có cô.”
Bàn tay nắm ống tay áo kia đột nhiên đau nhức, khi Lưu Nhã Quân phản ứng lại, thì Thẩm Hành đã vuốt vuốt y phục nhăn nheo.
“Lưu Nhã Quân.” Nàng ung dung nói, trên mặt là vẻ nghiêm nghị hiếm khi thấy được.
So với vẻ tươi cười thì kiểu lạnh lùng này còn khiến người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-lua-vua-doi/38646/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.