Tô Nguyệt Cẩm đặt tay lên đùi nhìn ông, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng vẻ hờ hững nhìn qua đó mới khiến người ta cảm thấy uy nghiêm.
Tướng mạo của hắn có nét lạnh lùng, lúc không nói chuyện càng trở nên lạnh lẽo. Thẩm Quát không đoán được ý nghĩ của hắn, sợ hãi đến mức run thêm vài cái.
Mà trên thực tế, vị Thiên Tuế gia cao thâm khó dò này chỉ là đang suy tư mà thôi, đá tế núi rốt cục là cái thứ gì nhỉ.
Sau một hồi lâu, hắn “Ồ” một tiếng: “Hóa ra là cái tảng đá dài mọc rêu kia à.”
Thẩm Quát suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi, ông nhỏ giọng đáp: “Thiên Tuế, đó là màu sắc của linh thạch, không phải mọc rêu.”
“Ừm.” Hắn rất biết nghe lời, gật gật đầu: “Khanh làm mất tảng đá màu xanh lục đó.”
Sau đó không nói thêm gì nữa.
Thẩm Quát lên triều làm quan cũng đã được ba mươi năm có lẻ, tuy không có thành tựu gì đáng nói, nhưng tự nhận bản lĩnh nghe lời đoán ý của mình không hề tệ. Thế mà hôm nay ông lại không biết phải nói thế nào, phải làm gì tiếp theo, chỉ có thể cầu cứu nhìn về phía Thẩm Hành đang ngồi quỳ bên cạnh.
Khuê nữ này của ông tuy có phần hơi ngốc nghếch nhưng cũng được cái nhanh mồm. Không biết sao hôm nay nó lại quỳ đàng hoàng ở đó như người câm không biết.
Thẩm Quát cảm thấy hết sức thương tâm, ám hiệu hết lần này tới lần khác nó cũng không thèm đáp lại.
Cuối cùng ông cuống lên, vì khuê nữ bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-lua-vua-doi/38640/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.