Phùng Tư Trân nằm thẳng trên đất không chịu đứng lên, còn tỏ vẻ đáng thương kéo tay Vu gia nữa.
“Vừa rồi Tô nương tử lại đây nói muội quyến rũ Tô tướng công nhà nàng, còn giơ tay đánh muội không cho ai giải thích nữa. Mấy tỷ cũng biết thân thủ của nàng mà, làm sao mà tay muội chống nổi, ca ca muội vội vã từ trong nhà chạy ra giúp đỡ, cuối cùng cũng bị nàng ta đẩy ngã, tam nương cứu muội a.”
Mấy người phía sau cũng lục tục đi tới, thấy tiểu cô nương kia khóc khàn cả giọng, họ quay sang chất vấn Thẩm Hành: “Tô gia nương tử làm cái gì thế, đều là người nông thôn cả, tội gì lại gây tổn thương hòa khí như thế, dù thế nào cũng không nên ra tay đánh người vậy được.”
Trong lúc Tô Nguyệt Cẩm hôn mê, dược liệu trên ngọn núi cao bên cạnh đều do Thẩm Hành nhảy lên hái xuống, cho nên không ít người được chứng kiến khả năng.
Hơn nữa Phùng Tư Trân có ý với Tô tướng công là chuyện ai ai cũng đều ngầm hiểu. Cứ suy bụng ta ra bụng người thì biết, nào có vợ nhà ai đồng ý cho người khác thương nhớ tướng công nhà mình, bởi vậy có khi là do nàng làm thật.
Một bên động viên Phùng Tư Trân vừa ‘bị bắt nạt’, một bên mồm năm miệng mười nói: “Tô nương tử đáng là quá đáng, nhìn cứ tưởng nàng là người hiểu biết chữ nghĩa, sao lại chấp nhặt với tiểu cô nương như vậy?”
“Đúng đấy, Tư Trân tuy có hơi tùy hứng nhưng bản chất cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-lua-vua-doi/1964893/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.