“Ngài chờ chút nhé, ta bay qua lấy dây thừng buộc chặt cầu treo đã.”
Mỗi người khi sinh ra đã có những con đường khác nhau, nàng sẽ không trách trời vì sao thương người này không thương người khác, chỉ cần thấy đường trước mắt là đi thôi.
Khoảng cách giữa hai bờ không quá lớn, một đầu vách núi bên kia vắt vẻo chiếc cầu treo cũ nát. Chỗ buộc đã bị búa rìu chặt đứt, cõ lẽ là do sau khi huynh muội Phùng gia đi lạc vào đây, người ở thôn Bác Cổ đã đề phòng, cho nên mới chặt đứt chỗ nối đó.
Tô Nguyệt Cẩm ngẩng đầu nhìn một lúc rồi thản nhiên nói:
“Không cần phiền phức vậy đâu, cô ôm ta bay qua là được.”
Ngài đã không để ý đến trinh tiết thì thôi đi, sao chuyện giữa nam và nữ ngài cũng hững hờ vậy chứ?
Mặt nàng cứng đờ, cố gắng thức tỉnh ai kia:
“Ngài không nhìn thấy ta là nữ tử à?”
Tô Tiểu Thiên tuế thật thà nhìn nàng: “A Hành à, nếu chỉ nhìn thôi thì khó phân biệt được lắm”.
Cái đồ xấu xa!!
Không nhìn thì còn làm gì nữa hả?
Nàng không ngờ là, vào một ngày xa xôi nào đó, cuối cùng nàng cũng hiểu rõ câu nói này không chỉ có ý đùa giỡn mà thôi, mà còn...
Chuyện sau này tạm thời không nhắc tới.
Nói chung…
Không ưa ngài, lại không đánh chết được ngài, câu nói danh ngôn kinh điển này đã khắc họa chân thật nhất nội tâm của nàng lúc này đây.
Hít sâu một hơi, nàng nói: “Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-lua-vua-doi/1964887/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.