“Vậy thì vẫn nhẹ.”
Tô thiên tuế tự nhắc một câu, cũng không buồn nhìn phản ứng của người kia nữa, hắn xoay lại đối mặt với Thẩm Hành:
“Đồ còn chưa nấu xong, sao đã tới ăn cơm rồi?”
Thẩm đại tiểu thư không nghĩ hắn sẽ hỏi nàng, cho nên cứ buột miệng đáp lại.
“Giờ dùng bữa tối vẫn còn sớm.”
Nhìn dáng vẻ ngu si này đúng là nói khờ cũng đúng.
Tô Nguyệt Cẩm buồn cười vuốt vuốt mái tóc dài của nàng.
“Nàng cũng biết còn sớm à? Không phải đã nói muộn một chút rồi tới sao?”
Chuyện của nàng hắn cũng có nghe qua, vì lo gặp phải tình huống như hôm nay nên hắn mới bảo nàng trễ một chút rồi hẵng tới.
Thẩm Hành cúi đầu vân vê ống tay áo.
Tô Nguyệt Cẩm nói hoàng hôn rồi tới, nhưng nàng không muốn người ta nhìn thấy lại đồn đại không hay, cho nên mới tới sớm hơn một chút. Nào ngờ nơi hắn ở lại gần cổng Đông Trực của hoàng cung đến vậy.
“Đi thôi, chờ lát nữa ăn hạch đào nhiều hơn một chút là được.”
Đầu óc chậm chạp như thế, vẫn nên bồi bổ thêm nhiều.
Mãi đến khi hai người cùng với đám thỏ và Quế Viên công công đồng loạt rời đi, mấy triều thần ở kia mới đột nhiên tỉnh ngộ.
Đây là Đoan vương điện hạ cảnh cáo Lâm đại nhân vì đã xông tới ra tay với Thẩm cô nương à. Hơn nữa mấy lời thoại vừa rồi, hình như là cố ý để lại cơm chờ nàng.
Mà lúc đó Thẩm Hành và điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-lua-vua-doi/1964857/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.