Tiếng la hét trên phố thượng kinh.
Một nam tử trung niên mặc áo tang vải thô, đầu đội nón tre lặng lẽ đi bộ dọc theo bức tường.
Vóc người của hắn khá thon gầy, lẫn trong đám người cũng chẳng ai phát hiện. Cả khuôn mặt đều bị bao trùng trong bóng tối, không nhìn ra rõ ràng.
Mưa phùn tới tấp, mặc trang phục đứng bên đường đất quả là không hề bắt mắt chút nào.
Nhưng mà dù như vậy, vẫn không ít người liếc mắt nhìn theo.
“Nhìn kia, tấm lưng kia giống Thẩm đại nhân chưa kìa?”
“Đúng là giống đến mấy phần, không bằng chúng ta tới hỏi thử xem?”
Vài đại nhân mặc triều phục xì xào bàn tán, giọng điệu không quá lớn, nhưng đủ để khiến nam tử đội nón tre kia cứng đờ cả người, bước chân bất giác nhanh hơn.
Từng bước chao đảo loạng choạng, càng khiến cho người ta thêm phỏng đoán nghi ngờ.
“Vị phía trước ơi, chờ một chút đã.”
“Là Thẩm đại nhân phải không? Thẩm đại nhân!!”
Mặc đồ như vậy rồi mà còn nhận ra được? Chẳng lẽ bảo hắn lần sau phải mang thêm bát sứ mới tránh được một kiếp à?
Thẩm Quát nghe mấy giọng nói kia thì nhức đầu nổ óc.
Không phải hắn chỉ muốn yên lặng về nhà ăn một bữa cơm thôi sao? Những người này cứ nhất quyết không chịu bỏ qua cho hắn?
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, một đại nhân vội vàng chạy tới nhấc cái nón tre trên đầu hắn xuống, cười rạng rỡ chắp tay.
“Quả nhiên là Thẩm đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-lua-vua-doi/1964849/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.