Người ta có câu, chủ nào hầu nấy, lão ta làm việc tàn nhẫn, kẻ dưới tay cũng không kém là bao. Lúc làm gì ông vẫn hay giữ miếng, kẻ dưới tay cũng bắt chước làm theo.
Lâm Phương Tri cũng không biết trong bức thư kia viết gì, chỉ hận mình cẩn thận đến mấy cũng có lần sơ sót, để Lưu Thủ Tài nắm được kẽ hở.
Phong thư được Quách tiên sinh chuyển lên công đường, mấy vị dự thính phía dưới dù không nhìn thẳng, nhưng ánh mắt vẫn lén lút liếc về phía đó.
Tô Thiên Tuế đưa tay định mở trang giấy kia ra, vừa mới cầm lên đã cảm giác có bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía này, thế là hắn tiện tay đặt về chỗ cũ, mấy tiếng hít hơi lại dồn dập vang lên.
Hình như ai kia cảm thấy thú vị quá, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, mãi đến khi viền mắt của mấy ông già dưới kia khô rát, sắp chảy nước mắt đến nơi mới chậm rãi bỏ phong thư xuống án.
Vừa lúc Quế Viên công công không biết từ đâu quay lại, cúi xuống thì thầm với hắn vài câu. Hắn hơi gật đầu, cảm thông nói với họ:
“Ngồi mãi cũng mệt rồi, không bằng chúng ta đi ra ngoài chút đi.”
”...!!!”
Đi? Đi đâu?
~~~~~~~~~~~~~~~
Khi Trương Vãn Quân tỉnh lại, nàng cảm giác hoa mắt chóng mặt, xây cảm cả người, một cục bầm tím xuất hiện trên đỉnh đầu, dù không sờ vào cũng biết đã sưng u một cục.
Nàng ta không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng khi vừa mở mắt ra, thấy khuôn mặt khiến cho người ta chán ghét của Thẩm Hành, có một thứ kích động dâng tràn muốn chạy đến xé nát cái khuôn mặt kia đi.
Mắt to trừng mắt nhỏ, nàng ta vô tội nói:
“Không biết Thẩm tiểu thư có ý gì? Tại sao lại bắt nhốt ta ở đây?”
Khi đó Thẩm Hành đang ngồi xếp bằng trước bàn ăn bên ngoài, thình lình nghe người kia lên tiếng cũng sợ hãi ngẩn ra.
“Cô tỉnh rồi? Ta còn tưởng rằng phải kiếm thùng nước đá dội vào cho cô tỉnh đấy.”
Cú đấm của mẹ nàng đúng là không hề nhẹ, khiến nàng ta hôn mê ròng rã suốt ba ngày, suýt chút nữa Đạo Đạo cũng xách nước vào đây. “Cô muốn tạt nước ta?”
Trương Vãn Quân không tin nổi nhìn nàng.
“Chẳng lẽ Thẩm tiểu thư không biết ta đang mang thai sao? Cho dù Đoan thân vương cưng chiều cô, cũng không thể để cô tùy tiện bắt bớ người ta như vậy. Nếu Lâm gia biết được chuyện này, chắc chắn sẽ không để yên cho cô!”
Mang thai? Thẩm tiểu thư nhai nhai miếng xoài đi tới vài bước.
“Cô nói cái gối cô quấn trên bụng đó sao? Yên tâm, ta đã cho người lấy xuống rồi, để ở sát vách kia kìa, rất cẩn thận.”
Cái gì?!!
Trương Vãn Quân vô thức phủ tay lên bụng, quả nhiên trống trơn. Đúng là nàng ta không hề mang bầu đứa thứ hai, chỉ vì Nhiêu Lâm mang thai trước nàng ta một bước, lúc đó quá hoảng loạn, sợ mình sẽ bị đoạt mất vị trí, cho nên nàng ta mới mua chuộc đại phu giả bộ mang thai.
“Ngươi biết từ lúc nào?”
Sau khi hốt hoảng, nàng ta bình tĩnh lại rất nhanh.
Lúc Lục Nhạn Hồi ra tay đánh nàng ta, bà không đắn đo một phút, có lẽ ngay lúc ấy họ đã biết nàng ta giả mang thai lâu rồi, còn việc dám bắt nàng ta đến đây trắng trợn như vậy, chắc chắn trong tay đã nắm được các nhược điểm đủ để khiến Lâm phủ hoang mang.
Thế nhưng bọn họ không biết rằng, trong tay nàng ta cũng nắm được nhược điểm của Lâm phủ, dù Lâm Phương Tri có tức giận thế nào, ông ta cũng không thể vứt bỏ quân cờ là nàng ta.
“Lúc nên biết thì tự nhiên sẽ biết thôi.” Thẩm Hành nháy nháy mắt, “Trương Vãn Quân này, suốt ngày cô phải ôm một cục bông tròn xoe như thế, cũng cực khổ ghê nha.”
“Cô bớt ở đó nói mát đi!” Bởi vì trong phòng này chỉ có hai người bọn họ, Trương Vãn Quân cũng không buồn giả bộ.
“Ta biết vì sao cô bắt ta tới đây, nhưng nói cho cô biết, ta chẳng biết gì đâu, mà cho dù có biết, ta cũng không khai dù chỉ là một chữ. Còn vụ án của cha cô, không có chứng cứ thì cả đời này cũng đừng mong cô lật án lại được, Trương Vãn Quân này còn chưa ngu đến mức tự đào mộ chôn mình.”
“Cô không ngốc, chỉ có ta đần mà thôi.”
Thẩm Hành ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng ta.
“Thực ra ta vẫn không hiểu được, vì sao cô lại hận ta đến thế, hận đến mức nhất định phải dồn Thẩm gia vào chỗ chết. Năm đó vừa mới đến kinh thành, trong nhóm các tiểu thư khuê các, ta chỉ giao hảo với một mình cô, bí mật gì cũng nói cho cô biết, tại sao cô lại đối xử với ta như vậy?”
Khi đó Trương Vãn Quân vừa nhát gan vừa hướng nội, do xuất thân không cao, lúc nào cũng bị xa lánh ngồi một góc.
Nàng vẫn nhớ lần đầu tiên hai người gặp nhau, hôm đó là gia yến của lão phu nhân nhà Thị Lang Bộ Hộ. Nàng ta nói chuyện không cẩn thận bị mọi người chỉ trích, là nàng vươn tay ra giúp đỡ nàng ta.
Từ đó về sau, hai người đều ngồi ở góc tối nhất trong yến hội, dù hoàn toàn không hợp với những quan gia tiểu thư kia, nhưng cũng rất vui vẻ tự do tự tại.
Không biết từ lúc nào, khoảng cách ấy càng ngày càng kéo xa, bây giờ nghĩ lại, có lẽ cũng chỉ vì ba chữ kia: Lâm Hi Hòa!
“Hận cô?” Trương Vãn Quân ngồi bệt trên mặt đất, cười khẽ.
“Sao ta lại hận cô chứ? Cùng xuất thân là con gái mệnh quan lục phẩm, ta có lý do gì phải hận cô đây? Ta chỉ căm ghét cô, ghét cay ghét đắng. Mỗi khi nhìn thấy cô thoải mái ra vào phủ Thừa tướng, ta vẫn thấy cực kì buồn nôn, bởi vì ta không hiểu nổi, một kẻ hèn mọn như cô, sao có thể trèo cao lên nhà như vậy được. Ta có thể thẳng thắn nói cho cô biết, từ lúc cô chưa tới Lâm phủ ta đã gặp Lâm Hi Hòa. Chàng ưu tú như vậy, dịu dàng đến thế, ta biết chàng thích tới Lưu Phương Các mua bút mực, cho nên ta vẫn lặng lẽ đứng chờ ở đó, chỉ để được liếc mắt nhìn chàng một cái từ xa. Thậm chí ta còn chưa từng có hy vọng xa vời tương lại sẽ trở thành thê tử của chàng. Nhưng sự xuất hiện của cô đã phá vỡ hoàn toàn tất cả những ý nghĩ của ta. Chàng yêu cô, còn muốn cưới cô làm thê tử.”
Thẩm Hành chưa từng nghe Trương Vãn Quân nói tới tình cảm của mình, cũng không biết người trong tim nàng chính là Lâm Hi Hòa. “Ngay từ lúc bắt đầu, ta chưa từng giấu giếm bất cứ chuyện gì với cô, sau khi cô biết cũng không hề nói với ta về tình cảm của cô với Lâm Hi Hòa, lại còn động viên ta, cổ vũ ta theo đuổi tình yêu chân thật, không phải sao?”
Trương Vãn Quân cười to đầy giễu cợt.
“Ta nên nói gì với cô đây hả Thẩm Hành? Có những lúc cô đúng là ngu xuẩn đến buồn cười vậy đó. Từ khi ta học viết chữ, từ đầu tiên ta học được chính là tôn ti. Nó dạy ta chuyện gì có thể làm, chuyện gì không được làm. Đứng trước địa vị và thân phận, cha cô có là cái quái gì, cô là gì kia chứ? Ta chỉ muốn xem chuyện cười của cô thôi, ta muốn xem cô trở thành trò cười trước mặt tất cả mọi người. Nhưng mà Lâm Hi Hòa lại ngốc đến mức muốn thành thân với cô, cô có biết khi cô vênh vang đắc ý cầm thiếp cưới đến khoe khoang trước mặt ta, suy nghĩ duy nhất của ta lúc đó là muốn tát cho cô vài cái không.”
“Chuyện mà người ta phải nằm mơ mấy đời cũng không dễ gì đạt được, cô lại dễ dàng nắm trên đầu ngón tay như vậy đấy. Cô không hề biết, đó chẳng khác gì đang đạp lên tôn nghiêm của ta, là một thứ sỉ nhục, một kẻ huênh hoang nhìn ta từ trên cao xuống! Cô hiểu chưa?!!”
Cảm xúc của Trương Vãn Quân cực kì kích động, bàn tay siết chặt lại thành đấm. Khuôn mặt luôn luôn tỏ ra gầy yếu kia, giờ phút này lại phủ đầy âm u, căm tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Sao không nói nữa đi? Câm rồi? Hay cô nghĩ mình đã chiếm đoạt nam nhân của ta nên hổ thẹn trong lòng?”
Thẩm Hành yên lặng ngẩng mặt lên, khẽ thở dài. “Cô cả nghĩ quá rồi, ta chỉ đang suy nghĩ, ngày ấy lúc tới đưa thiếp cưới cho cô, ta có vênh vang đắc ý gì đâu, ta chỉ vui mừng mà thôi, ngày ấy, thực sự ta đã rất vui.”
Cái đó là trọng điểm à?! Trương Vãn Quân suýt chút nữa thì tức đến ngất luôn. Thẩm Hành mỉm cười nhìn về phía nàng ta.
“Trương Vãn Quân, thực ra cái cô quan tâm cũng không phải là Lâm Hi Hòa. Nói cách khác, điều cô quan tâm chỉ là quyền thế và địa vị mà mình hướng tới mà thôi. Ta từng nghe một ông lão kể câu chuyện thế này. Ông ấy nói, khi thế gian này xuất hiện một người giàu có, mọi người cũng không hề đố kị, họ sẽ đứng từ xa nhìn sự xa hoa không gì sánh được này rồi cảm thán một câu: Mẹ kiếp.
Thế nhưng, nếu người bên cạnh mình đột nhiên trở nên tốt hơn, họ sẽ cảm thấy cực kỳ căm tức. Có những thời điểm chúng ta không chịu thừa nhận, chúng ta ghen tỵ chẳng qua chỉ là vì người bên cạnh mình đã thành công mà thôi. Cô thấy ta tiếp cận Lâm Hi Hòa thành công, vì lẽ đó mà cô đố kỵ. Cô cảm thấy nếu ta gả cho hắn rồi sẽ đứng trên cô một bậc, nên cô căm ghét ta, hận ta, cũng là do vậy.”
Cùng một khởi điểm, xuất thân giống nhau, khi người ta càng ngày càng tiến gần đến cái mà mình kỳ vọng, mặc dù ngoài miệng mình vẫn nói chúc mừng, nhưng trong lòng thì cực kì tức giận.
Đây là bản tính con người, không hẳn là không tốt, chỉ có điều Trương Vãn Quân đã trở nên cực đoan quá mức, cũng cố chấp quá nhiều.
“Cô nói bậy!! Ta mà phải đố kỵ với cô sao? Ta bị điên sao? Cô có có gì đâu? Sự vứt bỏ, cười nhạo, lạnh nhạt thờ ơ. Thẩm Hành cô trở thành trò cười cho cả kinh thành chỉ sau một đêm, mà ta, đã thành công gả cho Lâm Hi Hòa, ngồi lên vị trí tiểu thiếp, còn cô có cái gì chứ?”
“Ta chẳng có cái gì cả.”
Thẩm Hành nhìn nàng ta, nói từng từ một:
“Nhưng mà ta có hạnh phúc, bởi vì ta học được cách từ bỏ, mặc dù trải qua những chuyện như vậy, ta vẫn tin tưởng bầu trời trong xanh, mây màu trắng, và lòng người cũng trong sáng tựa như cơm gạo. Cô ngồi lên vị trí tiểu thiếp, nhưng những ngày tháng qua cô cũng đâu vui vẻ gì cho cam. Mỗi ngày đều lo sợ bất an, muốn bảo vệ địa vị của mình, đến mức không có đến một ngày thực sự được hưởng thụ cuộc sống. Có lẽ là do cách suy nghĩ khác nhau, ta cảm thấy cô như thế lại càng đáng thương hơn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]