Tào Ý vốn lớn hơn mấy người này vài tuổi, cộng thêm mấy năm này khổ tâm làm ăn, giao thiệp với đủ loại người, tất nhiên là nói hai ba câu liền đem những vị công tử này dỗ đến vui vẻ, nguyện ý mang theo y chơi, không bao lâu đã hòa chung còn chủ động kể chuyện xấu của Lý Ngoan trong kinh cho Tào Ý nghe. 
Bọn tiểu nhị bưng chậu bưng bát nối đuôi nhau tiến vào, rất nhanh liền chất đầy một bàn đồ ăn, thức ăn đồng loạt mở ra, mấy lời nói đều nhắm vào mấy thế gia trong triều đình. Tào Ý chẳng hề giọng khách át giọng chủ chỉ yên lặng nghe, ngược lại Lý Ngoan thỉnh thoảng nói ra lời kinh người, tự có một loại kiến giải độc đáo, đám công tử kia cũng nguyện ý nghe hắn nói, thậm chí khi nói đến chuyện gì đó, còn sẽ chủ động dò hỏi ý kiến Lý Ngoan. 
Tào Ý chỉ ở một bên cạnh lẳng lặng nghe, nhìn Lý Ngoan như vậy không hiểu sao có chút xa lạ, sau mới ý thức được lão nhị Lý gia đã từng cùng y chặt chẽ quấn vào một chỗ, không được sủng ái, đang ở nơi y không nhìn thấy được ăn sung mặc sướng. 
Ngược lại Phục Chu ăn uống thoải mái không chút khách khí, túm tay áo Lý Ngoan hỏi vịt hoa quế này có thể gói về một phần không, muốn mang về cho muội muội hắn nếm thử. 
Lý Ngoan nghiến răng nghiến lợi, cúi người bên tai Phục Chu nói: “Ta đóng gói mười phần cho ngươi, cầu xin ngươi đừng hại ta nữa.” 
Phục Chu khó hiểu thầm nghĩ cầm tiền thì phải làm việc, chẳng lẽ là chê ta không đủ ra sức làm mất mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hi/1189024/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.