Tào Ý không nghĩ tới Ôn Như Hối tháng sau nhậm chức, tháng này đã đến, lúc trước khi Lý Ngoan mới lên kinh, Tào Ý từng viết thư cho Ôn Như Hối ủy thác hắn trông nom, lần này hắn đến Tào Ý phải lấy lễ để tiếp đón nhưng nếu nói chuyện khác, thì cửa ra sạch sẽ thoáng đãng ở kia. 
Y căn dặn Lý Ngoan khách khí chút, không thể quá mức ngông cuồng, Ôn Như Hối làm người thanh liêm ghét cái ác như kẻ thù, không ưa nhất chính là đám người thích diễn như Lý Ngoan. Lý Ngoan không chút để ý đáp ứng tựa như có tâm sự. 
Hai người một trước một sau đi ra tiền sảnh, Ôn Như Hối một thân áo bào hệt năm đó, nghe tiếng mừng rỡ quay đầu lại, hiển nhiên là đang ngóng trông Tào Ý đến, đợi thấy rõ Lý Ngoan sắc mặt khó coi đi phía sau y, nụ cười nơi khóe miệng còn chưa kịp thu hồi tựa như bị gió lạnh tháng hai thổi qua, lãnh nhạt xuống. 
Lý Ngoan cùng hắn nhìn nhau đều sinh chán ghét, hừ nhẹ một tiếng, nói với Tào Ý: “Đại bá tìm ta, ta đi đây.” 
Tào Ý cũng không vạch trần, biết Đại bá tìm còn đi theo sau y đuổi tới đây, rõ ràng là đối với y không yên lòng theo tới thăm dò tiếng gió. Chỉ là thái độ lúc trước Lý Ngoan đối xử Ôn Như Hối cũng không như vậy, lúc nói đến người này cũng coi như ôn hòa nhã nhặn, tình cờ quái gở hai câu, cũng rất nhanh thấy tốt liền thôi chẳng hề khiến Tào Ý khó xử. 
Sau khi vào kinh hai năm gặp lại giống như kẻ thù vậy. 
Ôn Như Hối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hi/1189012/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.