Đâu phải là cô không nghe được cuộc trò chuyện qua điện thoại của anh ở ngoài này? Cô còn nghe rất rõ, giọng nói huênh hoang của người đàn ông nào đó vui vẻ khoe về việc mình sắp được thăng chức nữa.
Nhưng Điềm Nhiên không vạch trần, cô lại hết sức chuyên tâm dỗ dành người đàn ông của mình.
Không phải chỉ anh biết yêu, cô cũng muốn anh biết, cô yêu anh nhiều đến dường nào.
“Em yêu anh, Lăng Tiêu!” Điềm Nhiên ôm anh, thẳng thắn thừa nhận.
Cô yêu anh, yêu quý luôn cả gái đình của anh. Họ không ghét cô, họ không kì thị cô. Đối với cô, tất cả đều như một món quà trời ban vậy.
Nếu là một năm về trước, cô nào có thể dám mơ mình sẽ được hạnh phúc như thế này?
Nhưng chính người đàn ông này, anh ấy từng chút một yêu thương rồi mở ra một trang mới hạnh phúc cho cô.
So với những điều mà anh làm, dù anh có gây ra chuyện gì thì cô nghĩ mình cũng không thể nào giận dỗi được.
Nhưng dòng đời mà, đâu ai biết trước được mai sau sẽ ra sao.
Vừa có suy nghĩ sẽ yêu anh nhiều đến dường nào, giây sau cô đã giận dỗi đến mức không muốn nhìn mặt anh.
“Lăng Tiêu này!”
“Ừm…” Anh gác đầu lên vai cô, nhắm mắt dưỡng thần, mơ màng đáp lại.
“Anh muốn con của chúng ta là trai hay gái?”
Lăng Tiêu không suy nghĩ gì nhiều, ngay lập tức đáp: “Nếu có thể, anh mong con đầu của chúng ta sẽ trai.”
“…” Điềm Nhiên đen mặt, không ngờ cô lại vớ phải một kẻ trọng nam khinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822706/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.