“Lăng… Lăng Tiêu, hình như câu thoại này có chút quen thuộc nhỉ?”
“Em nhớ không lầm thì đã nghe được cách đây không lâu.”
“…”
Cảm xúc dạt dào của anh cũng vì câu nói của cô mà dập tắt. Anh hắng giọng một cái để che đi sự ngại ngùng của mình. Có thể không ngại được sao? Đây chính là câu thoại hay nhất trong bộ phim mà anh và cô cùng nhau xem vào ngày hôm kia đấy!
Lăng Tiêu bất giác thở dài, cảm giác bất lực buộc anh phải nhún nhường cô.
Ai bảo, cô chính là tử huyệt của anh chứ?
Anh còn có thể giận cô được sao? Mà cho dù nếu có giận thì cũng đành phải tự dỗ mà thôi.
“Nào, anh đỡ em!” Lăng Tiêu dang tay, chờ đợi cô nhảy xuống.
Điềm Nhiên không nói một lời hay do dự dù chỉ là một giây. Cô lấy đà, thả lỏng toàn thân ngã ngào về phía anh mà không lo lắng điều gì.
Vì cô biết, anh nhất định sẽ đỡ được cô!
“Ha! Đỡ được rồi…”
Anh ôm lấy eo cô, Điềm Nhiên thuận thế ôm chằm lấy cổ của anh thích thú cười.
“Ha ha ha… vui quá đi, chúng ta thử lại nhé?”
“Thử cái đầu em đấy! Lần sau đừng leo lên cây nữa, lỡ té ngã thì sao đây?” Anh đưa tay búng lên trán của cô mắng yêu.
Điềm Nhiên phụng phịu xoa trán, ngoài mặt trông ương ngạnh nhưng tất nhiên vẫn sẽ nghe lời của anh.
“Tại hồi nãy trông anh rất hung dữ, còn không chịu nói chuyện với em nên em mới…”
Trèo lên cây ngồi để trốn!
Đây vốn là thói quen từ nhỏ của cô. Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822684/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.