Điềm Nhiên không thèm nhìn đến cô ta, hành động thản nhiên rồi tiếp tục ăn bữa tối của mình như thể cô ta chẳng hề tồn tại.
Điềm Uyển Uyển đã bao giờ bị người ta ngó lơ?
Chưa! Chưa từng có kẻ nào như thế!
Cô ta tức giận nhăn nhó khuôn mặt xinh đẹp, bàn tay run rẩy kìm chế để bản thân không hành động thiếu suy nghĩ.
Điềm Nhiên nhấp một ngụm nước, đáy mắt âm thầm liếc nhìn cô ta rồi nhanh chóng rời đi như việc liếc nhìn đấy chẳng hề tồn tại. Quả nhiên không thể phủ nhận… dù cô ta nhăn nhó cau có thì cũng chỉ khiến người ta cảm thấy biểu cảm đấy thật dễ thương mà không hề cảm thấy khó chịu hay xấu ở điểm nào.
Thật… quá thiên vị rồi!
Có lẽ khi ông trời phân phát sự xinh đẹp cùng duyên dáng đã ưu ái cho cô ta nhiều hơn một chút và khi đấy, cô chắc đã cầm một cái dù thật to để che đi toàn bộ cả người của mình rồi.
“Im lặng để tỏ vẻ mình lạnh lùng cao sang sao? Thật là… nực cười! Khoác trên mình bộ cánh đẹp thì bản thất cũng chẳng đẹp lên được đâu.”
“Tôi nói chị nghe này, tốt hơn hết là chị nên bỏ cái ý định bám víu vào đàn ông đi. Từ ba cho đến người chồng trước mà chị vẫn chẳng thể khôn lên được sao? Tôi thật lòng khuyên chị, đàn ông ấy mà…loại mặt hàng phế phẩm như chị sớm muộn gì cũng bị loại bỏ mà thôi.”
“Trước sau gì cũng đau thì chi bằng bây giờ biết thời biết thế, sớm từ bỏ đi cho rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822681/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.