Khoảng mười lăm phút trước đấy…
Dật Nhuệ quả thật đã theo chân của cô tới khu vườn phía Tây. Điềm Nhiên đã ngay trước rồi, hắn ta nhanh bước chân hơn, gần như là chạy trong thầm lặng về phía cô.
Bỗng…
Bụp!
“A! Hự…”
Trước mắt hắn bỗng tối sầm, trời đất đảo lộn chẳng hay biết gì. Đợi đến khi hắn mở mắt ra, bản thân đã không còn ở chỗ cũ nữa mà là một nơi lạ lẫm khác, trước mắt cũng chẳng phải người con gái đáng ghét kia nữa mà là một thằng khốn đáng ch.ết mà hắn ta thù ghét nhất trên đời.
“Mặc Lăng Tiêu!” Hắn gằn giọng nói.
Lăng Tiêu cao lãnh ngồi trên chiếc ghế trước mặt hắn, bộ dạng oai phong lẫm liệt mà hắn ta căm phẫn nhất. Anh như có như không mỉm cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn nói:
“Ít ra đầu óc mày vẫn còn chút tỉnh táo để nhớ tên của tao nhỉ? Thật vinh hạnh!”
Anh mỉa mai!
“Vì… vì sao mày lại ở đây? Chẳng phải, chẳng phải…”
Chẳng phải là nên ở sảnh tiệc không hay biết gì để hắn ta ‘ức hiếp’ cô?
Lăng Tiêu bật cười một tiếng trầm thấp trong cổ họng. Bảo bối của anh, hắn ta xứng để chạm vào sao?
Cô bây giờ đã là của anh, có ch.ết anh cũng sẽ chẳng để ai đụng vào.
Hắn ta bị vệ sĩ của anh bắt ép quỳ xuống đất, bộ dạng thảm hại trông nhục nhã biết bao nhiêu trong bộ đồ của người phục vụ. Trái ngược với bộ dạng chật vật của hắn, anh cả người toát lên vẻ sang trọng trong bộ Âu phục phẳng phiu được cắt may tỉ mỉ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822679/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.