“Điềm Nhiên này, em chắc chứ?”
“Em suy nghĩ lại đi, anh sẽ cho em ba giây để rút lại câu nói vừa rồi.” Lăng Tiêu nhìn cô, nghiêm nghị nói. Nhưng mà… hình tượng đấy chưa giữ được bao lâu khi anh ta ngay lập tức mở miệng nói.
“Bây giờ em đã hết cơ hội để đổi ý rồi!”
Ch.ết tiệt! Đùa nhau à? Anh ta còn chưa đếm nữa mà?
Lăng Tiêu nhìn cô với ánh mắt thâm sâu, giọng nói mang ý dục vọng khàn khàn vang lên.
Lăng Tiêu đưa tay chạm vào cô, cúc áo ngủ đầu tiên được tháo ra làm lộ ra phần da thịt trắng nõn lấp ló sau lớp áo trông thật quyến rũ.
Điềm Nhiên căng thẳng đưa tay cản anh lại, anh ngỡ ngàng khi nghĩ cô muốn dừng lại nhưng không ngờ lại nghe cô nói:
“Em… em tự cởi được…”
Lăng Tiêu: “…” Đáng yêu quá!
Cô nói lời này với khuôn mặt đỏ au kia thì làm sao anh có thể dừng lại đây?
Căn phòng khách sáng đèn giúp hai người có thể nhìn rõ ràng từng biểu cảm nhỏ đến hành động của nhau. Anh hạ thấp người xuống, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mộng ướt át của cô một cái rồi lưu luyến rời đi.
“Được rồi, sau này sẽ cho em cởi. Không chỉ là của em mà cả của anh cũng được nữa. Trò chơi tình thú đấy sau này chúng ta sẽ cùng chơi nhé. Hiện tại… Nhiên Nhiên à, anh không thể đợi được nữa rồi…” Giọng nói nam tính có lực của anh vang lên khiến mặt Điềm Nhiên vốn đỏ này còn đỏ hơn.
Lần… lần sau cái gì cơ chứ?
Lời Điềm Nhiên muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822666/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.