Nhờ lời khuyên tối hôm qua của anh mà hôm nay trạng thái của cô rất tốt. Điềm Nhiên khởi động ngày mới bằng cách làm một bữa sáng thơm ngon cũng như tiện ích. Mục đích của cô chính là… cố gắng nhiều hơn một chút cho ngày mới.
Lăng Tiêu ngồi vào vị trí của mình, khuôn mặt xa cách và lạnh lùng của anh khiến cô hoài nghi buổi tối hôm qua chỉ là mộng tưởng do chính mình tạo ra.
Cô ngồi xuống ghế, chẳng biết nói gì nên đành im lặng.
Nửa bữa ăn trôi qua, đột nhiên cô lại nghe thấy giọng nói không cảm xúc của anh vang lên.
“Cô có thể đi làm được không?”
“…” Anh hỏi gì vậy? Chẳng phải hôm qua chính anh là người khuyến khích cô sao?
“Vâng, nếu có thể tôi vẫn muốn đi.”
Lăng Tiêu gật đầu, sau đấy lại tiếp tục ăn.
Cô nghi hoặc lén lút nhìn anh, bỗng phát hiện dưới mắt của anh có một tầng quầng thâm mỏng. Sắc mặt có chút không tốt, chẳng lẽ đêm qua anh đã không ngủ được sao?
Tối hôm qua hai người ăn xong, sau đấy ngồi xem tivi một chút thôi mà?
Điềm Nhiên rời tầm mắt xuống, chợt phát hiện vết thương trên tay anh hình như bị nặng hơn rồi.
Cô chẳng thể suy nghĩ tiếp được điều gì, trực tiếp đưa tay hướng về phía anh, chạm vào bàn tay xước đỏ rướm máu theo quán tính.
“A!” Lăng Tiêu thất thanh kêu lên.
“Không, không sao chứ? Tôi xin lỗi, tôi làm anh đau sao?”
Thấy Điềm Nhiên luống cuống lo cho mình, đáy lòng anh mềm nhũn, muốn nói với cô rằng anh kêu lên chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822662/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.