“Điềm Nhiên, đừng lo lắng. Chỉ là đi làm thôi mà, không hợp chỗ này thì tôi sẽ tìm một chỗ khác cho cô. Bí quá thì về nhà cũng được, tôi có thể nuôi cô không lo ch.ết đói.”
“Cô nhìn tôi này, tự tin lên. Chẳng có chuyện gì khiến tôi lo sợ cả nên cô cũng nên như vậy, học hỏi đức tính này của tôi.”
“Có gì phải lo lắng đâu chứ? Yên tâm đi, nếu có chuyện gì thì cứ alo cho tôi.”
Lăng Tiêu cao lãnh nói với cô những lời an ủi đầy chân thành. Sắc mặt anh vẫn vô cảm như thường ngày, biểu hiện chẳng hề có một chút khẩn trương nào cả.
Điềm Nhiên bất giác mỉm cười trước biểu hiện của anh, đáy lòng trở nên ấm áp, cảm giác an tâm giúp cô trở nên trấn tĩnh hơn.
Đáy mắt Điềm Nhiên liếc nhìn về phía cửa hàng hoa cách đấy không xa, tâm thế hồi hộp và sợ hãi là không thể tránh khỏi. Nhưng nhờ lời nói trêu ghẹo của anh đã giúp cho bầu không khí bớt căng thẳng, tinh thần của cô phấn chấn hơn.
Lăng Tiêu khẽ thở dài, ánh mắt lưu luyến đầy ái tình nhìn người con gái đang sợ hãi đứng dưới lề đường, khoảng cách giữa anh và cô chỉ là một cánh cửa đang hạ kính xe.
Cuối cùng trong mắt anh ta cũng lộ ra tia lo lắng, anh đưa tay ra khỏi xe, chậm rãi xoa xoa lên đầu cô vài một cách nhẹ nhàng, nói:
“Giãn cơ mặt ra nào, cô có thể làm được mà.”
Điềm Nhiên cắn cắn môi, gật gật cái đầu nhỏ của mình, đáp lại một tiếng “ừm” tựa như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822658/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.