Sau bữa cơm trưa đầm ấm và yên bình thì Điềm Nhiên quyết định xung phong đi rửa bát. Lăng Tiêu cau mày cản lại nhưng cô nhất quyết một hai đòi thì cuối cùng anh cũng đành phải thỏa hiệp.
Hôm nay anh đã xin nghỉ một ngày để ở nhà nhưng cô cũng không thể vì thế mà sinh ra lười biếng được. Đặc biệt là trong trường hợp có bạn mang danh sếp của anh ấy ở trong nhà. Lăng Tiêu đã lo lắng và đỡ đần cô rất nhiều, cô cũng không thể vì thế mà lợi dụng đẩy hết việc của mình qua cho anh. Suy cho cùng thì… cô được anh bao ăn bao ở cũng là vì làm những việc này mà.
“Cậu vào phòng làm việc của tôi trước đi.”
“Rồi, rồi… đi ngay đây!” Đình Diệp uể oải vươn vai đi vào phòng, lười biếng nói vọng lại với anh.
Khoé mắt Lăng Tiêu liếc thấy Đình Diệp đã vào phòng, cánh cửa đóng lại rồi mới an tâm quay qua nhìn Điềm Nhiên.
“…”
“A! Gì… gì vậy?” Cô hoảng hốt kêu lên.
Anh đưa tay lên miệng cô cản lại, “suỵt” một tiếng nói:
“Ngoan ngoãn chút nào!”
Lăng Tiêu đưa bàn tay to lớn ấm áp của mình ra áp lên trán cô kiểm tra nhiệt độ. Anh cảm nhận một chút, thở phào một hơi nhẹ nhõm. May quá, cô ấy không bị sốt. Hôm qua người cô hơi nóng, hôm nay anh cứ lo sợ cô sốt cao không thôi. Mãi anh mới có thể nuôi cô có da có thịt một chút, không muốn vì một trận ốm mà khiến cô gầy sụp thành da bọc xương như trước đâu.
Điềm Nhiên sững người trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822656/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.