“Đây là…”
“Trung tâm thương mại.”
“Chẳng phải anh nói là đi dạo tiêu cơm sao?”
“Đi ở đâu mà chẳng là đi?”
“…”
Điềm Nhiên nghe vậy thì không nói gì nữa. Cô khom người, bất giác lùi bước lại về phía sau.
Không phải là cô chưa từng đi tới mấy nơi đông người như thế này nhưng mỗi lần đi thì y như rằng là mỗi lần đều không có kỉ niệm nào tốt đẹp.
Chính vì vậy mà cô đã cố gắng hạn chế nhất có thể hoặc không thì sẽ thu giảm sự tồn tại của mình rồi nhanh chóng rời đi. Nhưng lần này đi cùng Lăng Tiêu, cô không biết anh sẽ mua gì và ở lại đây trong bao lâu. Tuy anh chỉ mặc một bộ quần áo đơn giản thoải mái cùng chiếc áo khoác bình thường nhưng sức hút lôi cuốn từ người anh toả ra lại khiến những người xung quanh phải chú ý tới, họ không rời mắt khỏi anh và điều này cũng khiến cô rơi vào tầm ngắm của họ.
Chỉ mới dừng trước cửa của trung tâm đã như thế này rồi, nếu còn vào trong thì sẽ như thế nào? Điềm Nhiên thật sự không dám nghĩ tới.
Lăng Tiêu như hiểu được suy nghĩ lo sợ của cô. Anh dịu dàng đến lạ thường, nhẹ nhàng đưa tay lên xoa đầu cô.
“Điềm Nhiên… cô sợ hả? Đừng lo, có tôi ở đây rồi mà.”
“Có anh nên tôi mới lo đó…” Điềm Nhiên lẩm bẩm nói nhỏ trong miệng.
Lăng Tiêu chau mày, ngờ vực hỏi cô:
“Cô vừa nói gì à?”
“Không, không có! Tôi chẳng nói gì hết!” Điềm Nhiên lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận.
Anh vừa lòng gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822650/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.