Dật Nhuệ trở về nhà sau một ngày dài làm việc. Hôm nay chính là ngày thứ ba kể từ khi ký giấy ly hôn và Điềm Nhiên biến mất khỏi cuộc sống của hắn.
Trước đấy hắn đã nghĩ và ao ước rất nhiều đến một ngày cô biến mất khỏi cuộc sống của hắn. Nhưng mà… đợi đến khi cô biến mất rồi thì hắn lại cảm thấy cuộc sống của mình như bị đảo lộn hết lên, cảm giác phấn khích cũng chẳng còn như trước.
Điển hình chính là như lúc này.
Một bàn ăn ba người như trước nhưng cảm giác lại có gì đấy không giống.
Điều không đúng ở đây có phải là những món ăn quá vị quen thuộc trong những bữa cơm qua, trình bày thiếu bắt mắt và chẳng có mùi vị đặc trưng không? Hắn… bất giác nhớ về những bữa cơm trước kia, tuy hắn không mở miệng khen ngon nhưng vẫn ăn rất nhiều đến cuối bữa.
Dật Nhuệ thở dài một cách chán nản. Hắn ta đặt đũa xuống, đẩy ghế đứng dậy.
“Con ăn xong rồi!”
Ông bà Dương ngỡ ngàng, nói vọng theo bước chân của hắn ta.
“Nhuệ à, ăn thêm đi con. Con vẫn chưa ăn được mấy miếng mà…”
“…”
Đáp lại bà ta chỉ là một bóng lưng cô đọc cùng một tiếng “sầm” đóng cửa.
Ông Dương cũng chẳng thể nhịn nổi nữa. Ông ta chẳng thèm đặt mà là quẳng đũa xuống bàn một tiếng động lớn thể hiện sự tức giận, lớn giọng mắng chửi:
“Bà nấu ăn như thế này hả? Trông chúng có giống cám cho lợn không cơ chứ? Ai nuốt cho nổi!”
Bà Dương cũng chẳng phải dạng vừa. Mấy ngày qua đột
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822647/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.