“Mắc gì tụi nó thấy tôi thì bơi đi còn thấy anh thì bơi lại?” Cô yếu ớt, thều thào nói.
Người kia tỏ vẻ bất lực nhún vai, nói một cách nghiêm túc như thể đây là một điều hết sức hiển nhiên.
“Ừm… vì tôi đẹp?”
“…”
Đã nói đến đây rồi thì cô không thể ngó lơ được nữa. Điềm Nhiên quay đầu nhìn về phía người kia. Chẳng biết do khoảng cách xa hay là do cô có vấn đề mà Điềm Nhiên lại mơ mơ hồ hồ thấy được đến ba bóng ảnh mờ ảo. Hình như ba cái bóng đấy còn đang lắc lư trước mặt cô nữa…
Rầm!
Trước mắt tối sầm, cơ thể cô vô lực trượt ngã xuống nền đường cứng ngắc và lạnh lẽo, hoàn toàn mất đi ý thức.
Người kia giây trước thì sững sờ, giây sau đã phản ứng ngay lập tức lao đến chỗ của cô bằng tốc độ ánh sáng. Anh đỡ cô ôm vào lòng, ánh mắt sót xa nhìn thân hình đầy rẫy những vết thương chồng chất trên người của cô.
Bàn tay anh siết chặt thành quyền, run rẩy đưa lên chạm vào vết thương trên trán của cô bằng cánh nhẹ nhàng nhất.
Anh cắn chặt môi đến bật máu, cất giọng bi thương gọi tên cô.
“Điềm Nhiên…”
…
“Ưm…”
Đây… là đâu?
Điềm Nhiên khó khăn nâng mí mắt nặng trĩu của mình lên, đập vào mắt cô chính là trần nhà thạch cao cùng với ánh đèn vàng của phòng ngủ hiu hắt phản chiếu những đồ vật xung quanh. Không gian yên tĩnh, bầu không khí nhẹ nhàng và mùi thơm ngào ngạt hương hoa của nước xả vải. Chỉ là những điều đơn giản vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822645/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.