“Oẹ! Cô có biết nấu nướng không vậy? Tính nấu cho lợn ăn hay gì?”
“Đúng là cái thể loại ngu ngục, con trai tôi lấy cô về cái nhà này không biết là làm dâu hay là làm cái cục nợ nữa.”
Choang!
“Cái thể loại ngu đần như cô vì sao lại sống đến bây giờ vậy hả?”
Một bàn thức ăn mà Điềm Nhiên cực khổ làm cả một buổi sáng sớm bay thẳng xuống đất. Điềm Nhiên cắn chặt răng, cúi người dọn dẹp trong những tiếng chửi mắng liên hồi từ họ. Thời gian cô làm dâu đã được hai tháng rồi, những trò oái oăm này cô sớm cũng đã quen thuộc. Cứ ngỡ rằng chỉ cần cố gắng thì họ sẽ sớm chấp nhận cô thôi nhưng thật không ngờ… dù cô có làm gì thì cũng không thể nào lọt nổi vào mắt của họ.
Dù trong lòng đang rất bức bách nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay Dật Nhuệ trở về nhà thì cô liền trở nên vui vẻ. Đúng vậy, người chồng của cô hôm nay sẽ trở về.
…
Uyển Uyển mặc trên mình chiếc váy màu xanh da trời ôm sát người càng làm tôn lên nước da trắng nõn và thân hình đầy đặn của cô ta. Những ngón tay thon dài mịn màng khẽ luận động, nhẹ nhàng nâng tách trà lên một cách sang chảnh.
Cô ta hớp một ngụm nhỏ rồi đặt xuống, vừa đúng lúc người nào đấy bước vào ngồi ở vị trí đối diện với cô ta.
Người kia vừa đặt mông ngồi xuống thì ngay lập túc cất lời nịnh nọt cô ta.
“Ha ha ha… Uyển tiểu thư, thật ngại quá, cô đã tới lâu chưa?”
Nụ cười duyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822635/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.