Vút! Vút! Vút!
“…”
Căn phòng khi nãy còn phát ra tiếng khóc gào bây giờ bỗng trở nên yên tĩnh chỉ còn lại mỗi tiếng vun vút và tiếng bộp bộp của roi da đánh vào da thịt. Điềm Nhiên vì quá đau đớn và la khóc nhiều đến nỗi bây giờ chẳng còn hơi sức để khóc nữa rồi.
Đôi mắt cô sưng húp, cổ họng đau rát vô cùng. Nhưng… nó đã là gì với vết thương trên cơ thể của cô chứ?
Bộp!
Ông Điềm ném chiếc roi da xuống đất, như thể thay đổi thành một con người khác mà cất giọng điềm tĩnh nói:
“Con đã biết lỗi sai của mình chưa?”
“…”
“Trả lời!” Giọng nói của ông có phần gắt gỏng hơn.
Cổ họng của cô đau rát, thật sự một lời muốn phát ra đối với cô bây giờ cũng trở nên khó khăn. Điềm Nhiên cố nén cơn đau vào trong, lấy hết sức mình nói ra vài chữ.
“Vâ… vâng, con… con đã biết… biết sai rồi… hức!”
Giọng nói của cô khàn đặc, khó nghe vô cùng.
Ông thở dài một hơi, gật đầu vừa lòng trước biểu hiện của cô. Ông ngồi xuống ngay bên cạnh, đưa tay ấm áp xoa đầu của Điềm Nhiên.
“Ta biết con là một đứa bé ngoan hiểu chuyện mà. Con phải ngoan ngoãn nghe lời như thế này thì ba mẹ mới yêu thương và quan tâm con được chứ. Đúng không nào?”
Toàn thân Điềm Nhiên rã rời đau nhức, đặc biệt là nơi vừa bị ông Điềm đánh. Cô cử động cũng trở nên khó khăn, cảm nhận chút tình yêu thương hại mà ông Điềm bố thí cho mình trong khi trước đấy không lâu vừa hung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung/3822626/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.