Doãn Đình Diệp và Thiên Ái khoác tay nhau tay nhau đến chỗ của cô và anh.
“Oa! Mặc tổng và phu nhân của anh ta ở đây rồi!”
Trái với sự lúng túng của Điềm Nhiên, anh lại rất hưởng ứng với câu nói của cậu ta. Bàn tay nhẹ nhàng siết chặt lấy eo thon của cô kéo lại gần mình hơn, cất giọng trêu ghẹo lại với cậu ta bằng thái độ tốt hơn rõ ràng. Sau một lúc trò chuyện thì hai người đàn ông phải rời đi vì những cuộc trò chuyện giao tiếp với người khác.
Lăng Tiêu có chút không yên tâm khi để cô lại một mình nhưng lại không nỡ bắt ép cô đi cùng để nghe những cuộc đấu khẩu đầy mùi thuốc súng của cánh đàn ông.
Điềm Nhiên mỉm cười đầy bất lực, nhân lức người khác không chú ý tới, cô áp hai tay lên gò má của anh, cất giọng trong trẻo đầy tự tin nói:
“Lăng Tiêu à, anh đã căn dặn em rất nhiều rồi. Yên tâm đi, em sẽ ở đây đợi anh. Anh mau đi đi mọi người đang đợi kìa, em ở đây không sao đâu. Còn có Thiên Ái nữa mà?”
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn mấy người đàn ông đứng cách đấy không xa. Quả thật, họ đang đợi anh. Dù sao thì cũng lâu rồi chưa tụ tập gặp nhau nên sẽ có khá nhiều chuyện để nói.
“Cô Ái, nhờ cô chăm sóc Tiểu Nhiên nhà tôi nhé?”
Thiên Ái nuốt xuống một miếng bánh, hướng về phía anh gật đầu chắc nịch đáp:
“Mặc tổng yên tâm đi, ở đây tuyệt đối an toàn.”
Anh nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471252/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.