Vì đêm qua khóc rất nhiều nên sáng sớm khi tỉnh dậy, tinh thần cô kiệt quệ, đôi mắt sưng húp thấy rõ. Từ sáng sớm Điềm Nhiên đã phải theo thói quen thức dậy để dọn dẹp và chuẩn bị thức ăn sáng cho mọi người trong nhà.
Vì cả đêm thức trắng vì khóc, gần sáng mới chợp mắt được một chút thì bắt buộc phải dậy để kịp thời gian nên hiện tại trông cô tàn tạ đến nỗi chẳng thể tàn hơn được nữa rồi. Khuôn mặt xấu xí đến nỗi đến cô cũng chẳng muốn nhìn, tóc tai rối bù được cột tạm bợ lên cao. Bộ quần áo rẻ tiền với chất vải bùng nhùng khoác lên thân hình gầy gò xanh xao của Điềm Nhiên trông thật luộm thuộm.
Dật Nhuệ trông thấy cô lếch thếch như vậy thì cũng chỉ biết âm thầm lắc đầu ngao ngán, thở dài một hơi buột miệng hỏi.
“Em sao vậy, có chuyện gì sao?”
Cô… làm sao có thể nói ra sự thật được chứ?
Điềm Nhiên lẩn tránh cái nhìn của anh, đáp lời một cách qua loa trong khi tay vẫn đang miệt mài lau chùi bàn ăn.
“Không, không có! Chỉ là hôm qua em khó ngủ nên tinh thần có chút không ổn thôi.”
“…”
Anh ấy không nói gì nữa, có lẽ đã tin lời cô nói là thật hoặc cũng có thể là chẳng hề để tâm.
Bà Dương nhếch mép cười lạnh, đang ngồi vắt vẻo xem tivi ăn hoa quả ở phòng khách cũng nói vọng vào một câu.
“Nó thì có thể có chuyện gì chứ? Con đấy, đừng có quan tâm tới nó, sẽ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471212/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.