Chương trước
Chương sau
Vì đêm qua khóc rất nhiều nên sáng sớm khi tỉnh dậy, tinh thần cô kiệt quệ, đôi mắt sưng húp thấy rõ. Từ sáng sớm Điềm Nhiên đã phải theo thói quen thức dậy để dọn dẹp và chuẩn bị thức ăn sáng cho mọi người trong nhà.

Vì cả đêm thức trắng vì khóc, gần sáng mới chợp mắt được một chút thì bắt buộc phải dậy để kịp thời gian nên hiện tại trông cô tàn tạ đến nỗi chẳng thể tàn hơn được nữa rồi. Khuôn mặt xấu xí đến nỗi đến cô cũng chẳng muốn nhìn, tóc tai rối bù được cột tạm bợ lên cao. Bộ quần áo rẻ tiền với chất vải bùng nhùng khoác lên thân hình gầy gò xanh xao của Điềm Nhiên trông thật luộm thuộm.

Dật Nhuệ trông thấy cô lếch thếch như vậy thì cũng chỉ biết âm thầm lắc đầu ngao ngán, thở dài một hơi buột miệng hỏi.

“Em sao vậy, có chuyện gì sao?”

Cô… làm sao có thể nói ra sự thật được chứ?

Điềm Nhiên lẩn tránh cái nhìn của anh, đáp lời một cách qua loa trong khi tay vẫn đang miệt mài lau chùi bàn ăn.

“Không, không có! Chỉ là hôm qua em khó ngủ nên tinh thần có chút không ổn thôi.”

“…”

Anh ấy không nói gì nữa, có lẽ đã tin lời cô nói là thật hoặc cũng có thể là chẳng hề để tâm.

Bà Dương nhếch mép cười lạnh, đang ngồi vắt vẻo xem tivi ăn hoa quả ở phòng khách cũng nói vọng vào một câu.

“Nó thì có thể có chuyện gì chứ? Con đấy, đừng có quan tâm tới nó, sẽ có ngày nó trèo đầu cưỡi cổ con mà ngồi đấy. Con trai của mẹ à, con phải nên hỏi thăm người mẹ này đây này. Cả ngày phải đối diện với cái bản mặt u ám như xác ch.ết của nó khiến mẹ áp lực cũng muốn ch.ết đi luôn đây này. Ái chà! Nhắc đến thôi là đã đau cái đầu rồi!”

Dật Nhuệ chẳng hề để tấm tới cô hay biểu cảm hiện giờ của cô nữa. Anh ta quay phắt người lại, tiến lại gần chỗ mẹ của mình và dỗ dành.

Điềm Nhiên nhìn một cảnh này trong lòng cảm thấy trào phúng không thôi. Đây… là người đàn ông mà cô đã yêu suốt những năm qua ư?

Cô đột nhiên sinh ra hoài nghi, rốt cuộc là mình thật sự yêu anh ta hay là yêu… cái bóng tâm lý mà anh ta đã cứu mình khỏi hiểm cảnh? Yêu cái người đã đưa tay về phía mình, mỉm cười ấm áp như cách anh đã đối xử với không biết bao nhiêu là người khác?

Yêu ư?

Cô không chắc nữa!

Có thể là vì rung động hoặc cũng có thể là vì Điềm Nhiên khi đấy đã quá thèm khát tình thương để rồi nhận định chút tình thương hại mà anh ta bố thí cho mình là châu báu trân quý nhất cuộc đời.

Dần dà nó ăn sâu và nảy nở lớn đến mức cô muốn vứt bỏ hay xem nhẹ cũng không thể được nữa rồi.

Sau đấy Dật Nhuệ tiếp tục đi làm, bà Dương hiền hậu đứng vẫy tay chào tạm biệt con trai đến tận cổng. Đợi đến khi anh vừa khuất bóng thì bà ấy quay người lại với thái độ hoàn toàn khác hẳn khi nãy. Nụ cười ấm áp thay thế bằng cái nhếch môi lạnh lùng, khí thế hùng hổ khiến người ta phải hoảng sợ lùi bước. Bà ta khoanh tay trước ngực, nhìn cô bằng đôi mắt sắc bén như dao găm.

Điềm Nhiên nhỏ bé trống chọi lại với khí thế dữ tợn của bà, cắn cắn góc môi âm thầm suy nghĩ.

“Hôm nay có lẽ sẽ lại là một ngày rất dài…”



Dật Nhuệ trên đường đi bị kẹt xe, anh gấp rút cất bước, hối hả tiến lại gần chỗ thang máy. Vừa rẽ qua khúc ngoặt, anh ta lại vô tình va phải một người con gái. Người bên kia thất thanh kêu “a” lên một tiếng, chới với như sắp ngã nhào xuống nền đất. May mắn thay Dật Nhuệ nhanh tay lẹ mắt, không nghĩ nhiều mà ngay lập tức vòng tay ra đỡ lấy cô ta.

Anh giữ lấy chiếc eo mảnh khảnh chỉ bằng một cánh tay là có thể ôm trọn đấy, mất đà mà ngã xuống. Cô gái kia nhắm nghiền mắt, đưa tay bám chặt vào anh. Khoảng cánh giữa hai người vốn gần nay lại càng thêm xát sao, một con muỗi cũng không thể tìm được kẽ hở để chui qua giữa hai người.

Toàn thân Dật Nhuệ căng cứng, khoảng cách gần khiến anh ta bị hương thơm mùi hoa hồng quyến rũ trên người cô gái kia đánh úp mất lí trí. Bản năng đàn ông trỗi dậy, anh ta ôm chặt cô ta vào lòng, trước khi cả hai kịp tiếp đất trong đau đớn đã che chắn cho cô ta chu toàn, trở thành đệm thịt lót đường cho mỹ nhân.

Cô ta yêu kiều nằm trên người của anh, khoảng cách gần đến nỗi có thể mơ hồ cảm nhận hơi thở ấm của đối phương mang lại đang phả vào gò má của mình. Ở khoảng cách gần trong gang tấc này, anh có thể chiêm ngưỡng toàn bộ dung nhan của người ở trên. Khuôn mặt xinh đẹp kiều mị quyến rũ nhưng vẫn không mất đi vẻ hồn nhiên và thanh thuần nhờ đôi mắt to tròn sáng long lanh và đôi môi đỏ nhẹ đầy đặn. Anh nhìn vào sâu đôi mắt của cô ta, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình ở trong đấy khiến tim anh ta hẫng một nhịp, đập thình thịch liên hồi.

Môi và môi sát gần. Chỉ cần cô ấy cúi xuống một chút hay anh ngước mặt lên một chút thì chắc chắn sẽ được nếm thử mùi vị ngọt ngào như chốn thần tiên.

Cô ta mấp máy môi nói, hương thơm mát trong trẻo quanh quẩn ở chóp mũi anh ta.

“Anh gì à… anh không sao chứ?”

Cô ta nhỏ giọng gọi, giọng nói ấy mới ngọt ngào dễ nghe làm sao. Anh ta… chợt cảm giác quen thuộc. Bàn tay đang đặt trên eo cô ta cũng bất giác siết chặt trong vô thức.

Yết hầu của anh trợt lên xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chăm vào cô ta, miệng khó khăn nhả ra vài chữ khàn khàn.

“Uyển Uyển…”

Cô gái bất ngờ vì người đàn ông gọi trúng tên của mình mà lại còn thân mật như vậy nữa. Khuôn mặt hiện ra vẻ bối rối và hoảng loạn càng làm tăng thêm vẻ dễ thương.

Dật Nhuệ bất giác bật cười, giọng nói nhu tình như nước phát ra.

“Em không nhớ à? Cũng phải nhỉ, rất lâu rồi…”

Cô gái tên Uyển Uyển kia ngơ ra, sau một lúc lâu mới lấp bấp nói:

“Anh… anh là?”

“Dương Dật Nhuệ!”

Cô ta nghe xong thì “à” lên một tiếng, gật gù đầu vài cái xem như đã hiểu. Uyển Uyển trầm lặng nhìn anh, mỉm cười rạng rõ như ánh mặt trời khiến cho trái tim của Dật Nhuệ đang đập mạnh lại hẫng thêm một nhịp.

“Anh Nhuệ… anh đẹp trai quá, em không nhận ra luôn đó.”

Tiếng cười khúc khích giòn tan của cô ta vang lên trong không gian tĩnh lặng của hai người. Tiếng cười thật ngọt ngào và thuần khiết, nó khiến anh tham lam muốn chìm đắm trong đấy lâu hơn nữa.



Cuộc hội ngộ đầy tự nhiên cứ như vậy mà tan rã trong lưu luyến. Uyển Uyển ngọt ngào như mật ngọt ch.ết người, cô khiến cho người ta không thể rời mắt.

Anh đứng lặng người ở chỗ đấy nhìn cô yểu điệu rời bước mỗi lúc một xa, khuất bóng sau lớp tường màu trắng.

Nhìn bóng lưng thon gọn cùng thân hình quyến rũ của cô ấy, anh bất giác nghĩ đến người vợ ở nhà của mình. Uyển Uyển cao và gầy nhưng da lại trắng nõn mịn màng như muốn búng ra sữa, khác xa với lớp da vàng xanh xao sần sùi của cô, đã vậy còn chẳng hề có mùi thơm. Mỗi khi anh lại gần vợ mình, không phải là mùi khói bếp thì chính là mùi mồ hôi và mái tóc buộc cẩu thả chẳng gọn gàng chút nào.

Nghĩ tới khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy cùng đôi môi hồng hào khi nãy đã ở sát bên môi mình khiến anh bồi hồi không thôi. Dật Nhuệ ngơ ra, bàn tay anh bất giác đưa lên đối diện với mắt của mình.

Bàn tay anh như còn cảm giác đang chạm vào thân thể tuyệt vời của cô ấy. Xúc giác thật tuyệt vời! Thân hình nóng bỏng không lấy một điểm chê trách. Chỗ cần lõm thì lõm, chỗ cần lồi thì lồi và nảy nở rất tốt. Trái tim anh còn đang đập thình thịch, Dật Nhuệ hít sâu vài hơi cố gắng áp chế cơn kích động trong lòng mình xuống.

Trước kia anh chưa từng cảm thấy hối hận vì đã cưới Điềm Nhiên nhưng…

Bây giờ trong lòng bỗng cảm giác có một chút rồi.

Uyển Uyển, Điềm Uyển Uyển… em vợ của anh ta.

Đúng thật là một trò đùa nghiệt ngã!

Vì sao không phải là Điềm Uyển Uyển? Nếu anh ta giàu hơn, hoàn hảo hơn thì có phải người vợ hiện giờ của anh ta là Uyển Uyển không?

Nếu có được cô ấy làm vợ thì thật tốt, có lẽ khi đấy anh sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Hạnh phúc đến nỗi… ngủ cũng có thể cười mà tỉnh mộng.

Nếu như… nhưng tất cả chỉ là nếu mà thôi…

Anh ta phải quay lại với thực tại rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.