Cô giống như một con chuột lén lút ngay trong chính ngôi nhà của mình.
Vì cứ đi lại trong nhà như kẻ vô hình nên cô rất dễ bắt gặp những cuộc nói chuyện của người khác.
“Ông nói gì đi chứ? Việc hứa hôn là sao?”
Ông Điềm ấp úng, vừa nhớ lại chuyện khi xưa vừa chậm rãi kể cho bà ta nghe.
“Ừm thì… chuyện này có từ thời của ba tôi. Ông ấy khi đấy gặp nguy hiểm suýt ch.ết, may mắn có ông nội Dương giúp nên giữ được một mạng. Vì mang ơn nên ba tôi muốn tình cảm của hai nhà khắng khít mà tôi khi đấy đã có vợ rồi, trong nhà chỉ có mình tôi nên…”
Ông nói đến đây thì ngưng lại, bà Cao nhanh chóng đoán được ý sau. Khó tin mà trợn tròn mắt nhìn ông ấy.
“Vì đời con không thể trả nghĩa nên quyết định để tới luôn đời cháu?”
“…” Ông Điềm gật gù đầu, e ngại nói tiếp: “Khi mất, ba tôi nói rằng nhất định phải gả đứa cháu tốt nhất cho nhà họ…”
Chuyện này trước khi mất ba của ông đã căn dặn đi dặn lại. Chỉ là thời gian đã quá lâu, ông gần như đã quên béng đi mất. Thật không ngờ… bây giờ người ta lại tìm tới tận cửa.
“Cái gì cơ? Đứa cháu tốt nhất? Chẳng lẽ ông muốn gả Uyển Uyển qua đó?”
Điềm Nhiên đứng núp trong một góc cũng bất người với điều này. Cô đưa tay lên bịt chặt miệng để ngăn bản thân không phát ra tiếng động. Đây… đây là sao? Đứa cháu tốt nhất, được mọi người công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471208/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.