Điềm Nhiên nhìn người phụ nữ có dáng vẻ cao quý đang dắt tay một đứa trẻ trạc tuổi với mình vào nhà thì ngay lập tức chạy lại, cô hồn nhiên với sự ngây thơ của trẻ con, cất giọng trong trẻo non nớt gọi lớn một tiếng.
“M, Mẹ!“
“…”
Người phụ nữ tay nắm chặt đứa con gái trân quý của mình, đôi mắt hạnh nheo lại tỏ vẻ không vui nhìn vào cô, đứa trẻ chỉ mới 4 tuổi cao đến bụng dưới của bà.
Ánh mắt hiện rõ vẻ phiền phức và chán ghét.
Nhưng tiếc rằng, Điềm Nhiên nhỏ bé lại chẳng thể hiểu nổi ánh mắt đấy đang mang ý nghĩa gì. Cô chớp chớp đôi mắt to tròn của mình khó hiểu nhìn bà.
Chẳng phải trước kia nhũ mẫu đã khen cô rất giỏi sao? Vì sao mẹ lại chẳng khen ngợi hay vui vẻ gì thế này?
Có khi nào là do cô nói nhỏ nên mẹ không nghe rõ không?
Điềm Nhiên vực dậy tinh thần khi đã nghĩ thông suốt điểm này. Cô hít vào một hơi thật sâu để lấy hơi, nhìn bà với ánh mắt chân thành nhất rồi cất to giọng nói lại một lần nữa.
“Mẹ… mẹ ơi!”
BỐP!
Không nói một lời thừa thãi nào, người mà cô gọi là mẹ đấy đã dang thẳng cánh tay còn lại ra tát một cái thật mạnh vào gò má của Điềm Nhiên làm cô loạng choạng ngã sõng soài trên mặt đất.
Cô đưa tay chạm vào gò má đỏ rát của mình, ngước mặt nhìn mẹ qua làn nước mắt, khó tin trước hành động của mẹ.
“Con ranh khốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xung-hay-khong-xung-/3471200/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.