Lúc này lang không bế ngồi thư sinh nữa, như thế sẽ khó bắn. Trước hết là do giờ nghỉ trưa sắp hết. Thứ hai, lời nói kia của thư sinh làm hắn không vui trong lòng.
Cuối cùng hắn nặng nề quất lên mông y vài cái, đột nhiên rút ra, gầm nhẹ một tiếng phóng thích ra bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên lang không ra bên trong thư sinh. Y bị làm nửa tỉnh nửa mê, lang đột ngột rút ra khiến người y có chút trống rỗng không nói thành lời. Sau khi lang hoàn toàn đi ra, miệng nhỏ phía dưới còn co rút phun ra nuốt vào hồi lâu, như là tự động tìm kiếm thứ quen thuộc bị thất lạc để lấp vào.
Lang điểm phép, lau thân mình cả hai sạch sẽ, nhưng tiểu kê kê của thư sinh vẫn trơ trọi đứng thẳng. Hắn vốn có chút tức giận, lại nhìn đến dáng vẻ đáng thương nằm trên đất kia, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm bỏ rơi cái người dám đối nghịch hắn.
Lang cầm “tiểu thư sinh”, vuốt từ trên xuống dưới.
“Đừng… a…”
Vật nhỏ đột nhiên bị bắt lấy, cái tay kia còn rất có kĩ xảo, chẳng mấy chốc y không kìm được rên lên.
Y một bên rưng rưng nước mắt rên rỉ, một bên oán hận chính mình phóng đãng không chịu nổi, nghĩ lại nghĩ, trong lòng càng thêm khó chịu. Ngay cả khi bắn ra trong tay lang, trong cao trào y vẫn dâng lên khó chịu cùng mất mát.
Buổi chiều, thư sinh có chút không yên lòng, tự nhủ không cần bận tâm đến lang nữa nhưng vẫn cứ thấp thỏm bất an. Y sợ hắn sẽ làm hại thôn dân, nếu thật sự ăn thịt người…
Thật sự…
Thư sinh nghĩ không nổi nữa, y phát hiện mình không muốn tin chuyện lang sẽ đi hại thôn dân. Rõ ràng đó là tên yêu tinh giảo hoạt hiểm ác như vậy, mình hận hắn như vậy, sao trong lòng cứ nghĩ hắn sẽ không phá phách.
“Tiên sinh, thầy không khỏe à?”
Một giọng non nớt trẻ con vâng lên.
Thư sinh giật mình, dù đang ở trong lớp lại hoàn toàn thất thần không biết gì.
Nhìn đôi mắt đen láy chăm chú hướng về phía mình, y nhỏ giọng ho khan, nói: “Ta không sao, chỉ là nghỉ trưa không được tốt.”
“Tiên sinh nhất định phải chú trọng thân thể.” Hài tử trọc đầu mang ánh mắt trong như nước dặn dò bề trên.
“Ta đã biết, đa tạ Hà Nhân. Ta sẽ chú ý.” Thật là, lại để học trò quan tâm ngược lại mình, thư sinh rất không xứng chức.
Y bình tĩnh định thần lại, “Phía dưới chúng ta tiếp tục nào…”
Y không biết, ngoài cửa sổ lúc này có đôi mắt thầm nhìn chằm chằm vào cậu học trò nhỏ dễ thương của y.
Y cũng không biết, cặp mắt kia dần chuyển qua người mình.
“Hừ, chính tiểu yêu này dám cướp người của ta?”
Lang ở một góc nhíu mày, vô cùng khinh thường hừ lạnh. Mặc kệ gã là thần điểu hay là yêu điểu, người Lang vương ta coi trọng, còn chưa chơi đủ đâu, làm sao có thể khoan dung cho kẻ muốn cướp đồ!
“Tiên sinh tiên sinh, chúng ta đã làm bài xong, tiên sinh có kiểm tra không?”
Lang xoay người, nhìn đứa nhỏ ngốc lăng ngậm ngón tay ở dưới chân mình, liền xách gáy áo nó lên, “Nếu đã làm xong, ta kiểm tra mà không tốt, hôm nay các ngươi cũng đừng hòng về nhà ăn cơm!”
“A a, tiên sinh thả ta xuống!!”
Lang xách học trò của mình như bay trở lại phòng học.
Thư sinh nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện bèn quay đầu nhìn ra cửa sổ, nhưng cả cái bóng cũng không có.
Ngồi dưới là một học trò vẫn luôn dùng ánh mắt to và trong sáng nhìn y, nhưng sự thâm trầm ẩn giấu sau đôi mắt ngập nước ấy lại hoàn toàn tương phản với vẻ ngoài non nớt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]