Lúc này trăng đã treo cao ngoài cửa sổ, cảnh đêm yên ắng tịch mịch, song Quý Đằng lại chẳng buồn ngủ tí nào.
Một trong những lý do, có lẽ chính là tiếng khóc tấm tức văng vẳng từ đằng xa xa nọ. Nghĩ đến vầng trán đầm đìa mồ hôi cùng với lời nói đã bôn ba nghìn dặm trường của người nọ, lòng không khỏi thổn thức, vốn dĩ hắn ta muốn đến cứu đại ca đúng không? Nếu nghĩ theo hướng này, thì ác cảm dành cho người nọ cũng bớt đi phần nào.
Hiển nhiên, vẫn còn một lý do khác khiến cậu mất ngủ: Tiếng hít thở đều đặn ngay sát bên tai.
Ngủ chung giường, hỡi ôi, ai mượn lão quản gia coi cái gật đầu của Hình Tu khi ấy là thật vậy không biết, trời vừa vào khuya đã cho vời Quý Đằng qua đây, lại còn kè kè theo sát đến tận khi cậu ngoan ngoãn trèo trên giường mới thôi.
Câu Tinh không ngừng ca cẩm, chủ nhân mình chết đi sống lại dĩ nhiên ai mà không vui, cơ mà tên quản gia này trung thành, tận tụy theo cách hơi bị quá đáng rồi thì phải?
Nếu Quý Đằng đủ khôn lanh, thì hẳn là cậu đã tranh thủ ngay khi âm thanh khép cửa vang lên mà vùng dậy, chui tọt xuống đất rồi mới phải. Song Quý Đằng lại cho rằng, mặt đất lạnh lẽo ẩm thấp, nằm chẳng thoải mái tí nào. Dù gì Hình Tu cũng đã xoay nghiêng ngủ mất đất rồi, có vẻ gì là phản đối cậu qua đêm ở đây đâu, thế nên Quý Đằng cũng mặt dày mà nằm lì ra đó luôn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xui-xeo-kheo-chang-ai-hon/2568079/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.